Sáng hôm sau, khi dùng cơm xong, Thước Nhạc cùng Lan Y, Lan Phi đi cắt vi thảo. Vốn cậu còn tưởng vi thảo là cỏ lau, nhưng khi thấy tận mắt mới biết không đơn giản như vậy. Vi thảo có hai loại, một loại mọc trên mảnh đất khô cằn, thuộc loại cỏ rậm rạp, mềm mại, dẻo rai, tựa như những sợi tóc đang buông xuống, trải trên mặt đất thành từng mảng từng mảng, rất khó cắt. Một loại khác lại mọc cạnh hồ nước, nhìn sao cũng thấy giống cỏ lau, nhưng mỗi sợi to như ngón út, mọc thẳng tắp, hơi giống cây trúc.
Người bên này càng thích dùng loại cỏ mọc gần nước cứng rắn này để đan thành khuôn đựng đồ, loại cỏ lông rậm kia rất ít khi dùng tới, có lẽ thấy không đủ cứng rắn, lại còn khó cắt, bèo nhèo một đống, dài mấy cũng không dùng được. Đa số mọi người dùng nó làm giầy rơm, ngoài ra thì chẳng còn tác dụng nào khác nữa.
Thước Nhạc thấy cũng rất vui, loại cỏ như vậy hoàn toàn có thể đan thành những loại túi đủ kích cỡ, tính dẻo rất mạnh, nó có tính chất tựa như cỏ long tu, tuy không có được tác dụng như cỏ long tu nhưng đã quen tay nên cũng dễ đan.
Lan Y và Lan Phi thấy cậu cắt loại cỏ này thì không cho là đúng. Quả thật loại cỏ này rất mảnh, cắt cũng khó, chẳng ai nguyện ý dùng nó đan đồ cả. Thước Nhạc chỉ cười, để bọn họ cắt một chút vi thảo bên hồ nước còn mình chỉ cắt loại cỏ này thôi.
Tinh thần lực của cậu tuy không thể dùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh-kim-lien-thien/756923/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.