Chương trước
Chương sau
"Trẫm trước kia có phải hay không từng gặp qua ngươi?"

Ninh Thanh Mộng là người đã gặp sẽ không bao giờ quên. Vết bớt kia rõ ràng là đã gặp qua, huống chi Tần Mộc dung nhan không kém nếu có gặp nhất định phải lưu lại ấn tượng. Nàng không có khả năng không nhớ rõ.

Ninh Thanh Mộng lại nhìn thoáng qua Tần Mộc. Người thoạt nhìn gầy yếu, da dẻ cũng nhợt nhạt nhưng dung mạo thì rất nhu mỹ, thật sự có tư sắt, nếu được trang điểm lên nhất định so với các tiểu thư khuê cát trong kinh thành cũng không kém cạnh.

Tần Mộc theo bản năng muốn phủ nhận nhưng đột nhiên nghĩ tới kế hoạch nhận ân nhân của cái hệ thống không thể tin cậy, Hồ Đồ. Nữ đế hẳn chỉ mơ hồ nhớ được nàng, nhưng chắc lại chẳng nhớ nàng đã làm gì.

Hiện giờ nàng làm việc ở tẩm cung, nếu giờ phút này lại nhận là ân nhân thì chỉ tổ thêm nghi ngờ, nữ đế mà tin mới là chuyện lạ.

"Tâu bệ hạ, nô tỳ là lần đầu thấy người."

Tần Mộc bộ dáng vâng vâng dạ dạ diễn đến mức nhập tâm. Bởi vì nàng bây giờ đặc biệt sợ hãi Ninh Thanh Mộng.

Nàng nhớ tới đã từng nghe qua lời đồn Ninh Thanh Mộng đã từng vì tranh quyền đoạt vị mà giết đi cả gia tộc thần vương, từ lão bà 80 tuổi đến đứa trẻ còn quấn tả đều không được buông tha. Một người tàn độc sát sinh như vậy làm sao nàng có thể không sợ.

"Vậy sao? Hôm nay không cần quét tước nữa, quay về đi."

"Tuân lệnh."

Tần Mộc nghe thấy Ninh Thanh Mộng chịu buông tha mình liền lập tức co chân đi nhanh. Rời khỏi tẩm cung Ninh Thanh Mộng đầu không dám nhìn lại.

Thanh Loan nhìn theo bộ dáng Tần Mộc, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, có muốn tra ra lai lịch của cung nữ này không?"

Trực giác Thanh Loan rất rõ ràng cung nữ này không đơn giản, phải biết cấp thấp cung nữ đều không biết chữ, nếu có cũng là con số cực ít. Tần Mộc người này thoạt nhìn biết chữ không ít, từ cách nàng nói năng đều có thể nhìn ra được.

"Không cần."

Ninh Thanh Mộng đưa tay xoa trán, nơi này đang thình thịch phát đau. Chính sự quá nhiều khiến thời gian nghỉ ngơi cũng không có nên nàng luôn bị đau đầu. Ai mà biết được sau lâm triều trở về lại bắt gặp hình ảnh buồn cười kia.

"Nghe Lý ma ma nói Tần Mộc tới tẩm cung quét tước đã được một thời gian, xung quanh đều có ám vệ trông chừng. Nếu nàng có ý đồ mờ ám thì chỉ có thể trách nàng không biết tiếc sinh mệnh."

"Vâng."

Thanh Loan nhẹ giọng đồng tình. Biết Ninh Thanh Mộng đều đã tính toán hết thảy, liền không để ý nha đầu Tần Mộc kia. Rốt cuộc cung nhân ở đây lui tới mấy chục người, Thanh Loan làm sao quản được hết thảy.

"Bất quá người này xướng lên khúc nhạc rất lạ tai, trước giờ chưa từng nghe qua."

Ninh Thanh Mộng như cũ để tâm tới ca khúc vừa nãy của Tần Mộc. Ca từ giản đơn, nội dung lại đậm chất ái tình, là thứ Ninh Thanh mộng ít tiếp xúc nhất, vậy mà nàng một lần nghe qua lại động tâm trong tức khắc.

Mười năm sau, chúng ta trở nên bạn bè, còn có thể ân cần thăm hỏi, chỉ là sự ôn nhu này giờ đây lại chẳng tìm ra lí do để ôm lấy nhau.

Cảm giác nhàn nhạt tiếc nuối này tựa như càng rung cảm tâm tư người nghe.

"Bệ hạ thích sao?"

Đối với Thanh Loan mà nói thì ca khúc kia đúng là dễ nghe, nhưng nơi đây bao nhiêu cung đình nhạc khúc động lòng người thì tiểu khúc kia không có khả năng đặt ngang hàng.

"Cảm thấy thú vị thôi."

Ninh Thanh Mộng rất ít khi thể hiện hứng thú với bất kì điều gì, bởi vậy người ngoài không cách nào nhìn thấu tâm tư nàng. Riêng Thanh Loan đi theo bên người Ninh Thanh Mộng đến nay đã năm năm. Từng bước bồi nàng lên đế vị, cô ít nhiều biết ý tứ trong lời nói của Ninh Thanh Mộng.

Thú vị, chính là thích.

Tần Mộc nhanh chân chạy khỏi phòng nữ đế rồi lập tức đến phòng ngủ cung nữ. Lúc này trong phòng không một bóng người nàng mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Hồ Đồ, thực hiện lời hứa đi. Ta đã cùng nữ đế nói chuyện mau cho ta phần thưởng,"

[Không thành vấn đề.]

Tiếng nói của Hồ Đồ truyền đến, ngưng một chút lại vang lên: [Lần này có cần phóng pháo hoa chút mừng cho ngươi không?]

"Miễn!"

[Ờ.]

Hồ Đồ đem phần thưởng gấp đôi thể lực truyền vào bên trong cơ thể Tần Mộc, xong liền im lặng không nói chuyện với nàng nữa.

Tần Mộc rơi vào thanh tĩnh một hồi, nằm trên giường không thể không suy nghĩ. Ninh Thanh Mộng, nữ nhân này không ngoài hai mươi nhưng lại tàn nhẫn dọa người, đầu tiên là thí huynh đoạt vị, lại còn chu vi hoàn tộc thần vương đem tất cả đều tiêu diệt. Là một đôi tay nhuộm đầy máu tươi.

Những ngày đầu, triều đình bá quan trên dưới đối với Ninh Thanh Mộng phản đối rất nhiều, chỉ là không có gan giáp mặt buộc tội nàng. Cuối cùng cũng là sợ bị bêu đầu. Về sau lại nghe nói Ninh Thanh Mộng dốc lòng chăm lo bá tánh, cảm giác không hề tương đồng với người đã giết huynh đoạt vị kia. Hơn nữa Ninh Quốc vì nàng mà ngày càng phồn thịnh, bây giờ người người đều tôn kính nàng, chỉ còn một ít lão thần tử là biết nữ đế có bao nhiêu tàn nhẫn độc ác.

Đương nhiên mấy việc này là Tần Mộc đều nghe người ta kể lại, ở trong cung đâu đâu cũng có người hóng hớt qua lại, muốn không trở nên tụ tập hóng chuyện cũng không thể. Nhưng chẳng qua chỉ dám ngầm ý tứ vài câu, không một ai dám lớn miệng tuyên bố, rốt cuộc thì...mạng ai nấy giữ.

Hôm nay thấy được Ninh Thanh Mộng thật sự coi là tuyệt sắc giai nhân. Bản thân Tần Mộc có gu thẩm mĩ vô cùng cao lại kén chọn cũng không thể không công nhận nữ nhân kia là thật sự kinh diễm.

Mỹ nhân đẹp động lòng người, nhưng lại là không chạm tới được, lại càng không nhìn được. Tần Mộc nghĩ về sau phải chiếm lấy hảo cảm của người này thì liền không nhịn được rầu rĩ.

Cuộc chơi này khó quá, hơn nữa Hồ Đồ kia kêu là đến hỗ trợ nhưng lại giống như là đến báo hại hơn, Tần Mộc sầu càng thêm sầu.

[Ký chủ, ngươi có muốn biết ấn tượng đầu tiên của nữ đế về ngươi không?]

Tần Mộc: "... Mới đó đã muốn lừa ta sử dụng tài nguyên sao."

Hồ Đồ: [Không phải là lừa, đây chính là lúc cần sử dụng mà.]

Tần Mộc: "Được, nói đi ấn tượng của nữ đế như thế nào."

Hồ Đồ: [Nàng thấy ngươi khá xinh đẹp.]

Tần Mộc hơi mỉm cười, trong lòng còn nghĩ: Tính ra Ninh Thanh Mộng phẩm vị cũng rất tốt.

[Chắc là trông ngươi ngốc nghếch.]

Tần Mộc: "...."

Ta trông ngốc nghếch chỗ nào, nhìn cũng.... sáng sủa mà.

[Nàng rất thích ngươi hát bài , cảm giác ngươi ca hát cũng rất dễ nghe.]

Tần Mộc: "Đương nhiên, tỷ tỷ ta còn là ca sĩ chân chính."

[Nhưng nàng cũng đang hoài nghi lai lịch của ngươi.]

Tần Mộc: "Ngươi có thôi vừa đấm vừa xoa đi không. Nói cho nghiêm túc đừng ngắt giữa chừng."

[Chính ngươi ngắt lời ta.]

Tần Mộc: "..."

[Nàng hoài nghi lai lịch ngươi không đơn giản như vậy. Cấp thấp cung nữ ở trong cung đều là gia thế không tốt, không nhiều người biết chữ, nhưng ngươi thoạt nhìn là thấy ngay là người được học chữ hơn nữa còn là người biết nhiều chữ nên nàng liền hoài nghi ngươi.]

Tần Mộc: "Ta đây sẽ rơi đầu sao?"

Tần Mộc bỗng nhiên sợ hãi nếu đột nhiên nữ đế ra tay ban tử thì bản thân nhiệm vụ chưa thành đã chết trước.

[Yên tâm, sẽ không có đâu, nàng hiện tại đối với ngươi hảo cảm nhiều hơn là hoài nghi. Còn nhớ lần trước ta đã cho ngươi biết chi tiết ân nhân cứu mạng không? Cái này làm nàng không thể nào chán ghét ngươi.]

Tần Mộc nghĩ nghĩ cảm thấy cũng có lí, liền cười nói: "Không thể tưởng tượng được ngươi cũng rất đáng tin cậy, tuy là nữ đế đã quên chuyện đó nhưng mà cảm giác biết được nàng không thể chán ghét ta thật sự không tệ."

[Ký chủ vẫn luôn cảm thấy ta.. không đáng tin... cậy.. sao.]

Hồ Đồ nói càng về cuối câu thanh âm càng uất nghẹn, ủy khuất, theo sau còn có tiếng khóc nức nở. Tần Mộc rùng mình lạnh sống lưng, kinh ngạc với khả năng diễn xuất cuả Hồ Đồ, chính nàng thiếu chút nữa cũng bị nó lừa rồi.

"Dừng diễn trò đi, ngươi tự đưa tay lên ngực thật tâm chấm điểm độ tin cậy của mình cũng được."

[Được rồi, là không thể nào tin cậy được.]

[À, có thêm nhiệm vụ đính kèm mới, muốn nghe qua không?]

"Nói ta nghe thử."

Tần Mộc nằm trên giường lười biếng trở mình, tai lắng nghe 'dã tâm nhiệm vụ' Hồ Đồ muốn giao cho mình.

[Giúp Thanh Loan hoàn thành một nhiệm vụ bất kì sẽ được 30 lượng bạc.]

Tần Mộc sau khi nghe xong, nhăn mày hỏi: "Thanh Loan là ai?"

[Chính là cung nữ đứng ngay sau lưng nữ đế khi nãy.]

"Nữ nhân đó thoạt nhìn hơi khó đối phó nha."

Tần Mộc chống tay ngồi dậy, cố gắng hồi tưởng dáng vẻ của Thanh Loan. Chỉ nhớ cô có vẻ ít nói ít cười, nhưng ánh nhìn thì như muốn xuyên thấu tâm cang người đối diện, khiến người khác vô cùng không thoải mái.

[Chính xác là rất rất khó đối phó. Nàng vì nữ đế mà trung thành cùng tận tâm, cũng là người mà nữ đế tín nhiệm nhất.]

Tần Mộc nghe tên Thanh Loan lúc đầu không hề có ấn tượng gì, nghe qua liền trôi tuột, chỉ là Hồ Đồ gợi ý một chút liền nhớ rõ.

Bên người nữ đế có ba đại cung nữ. Thường xuyên thân cận ở bên cạnh chính là Thanh Loan, ở ngoài cung làm việc chính là Lưu Hỏa, ngoài ra còn một người xuất quỷ nhập thần, thoạt đến thoạt đi gọi là Điệp Vô Ảnh. Ai nấy điều đồn đoán các nàng làm gì cho nữ đế, nhưng cũng hoàn toàn không cách nào biết được ba người họ chính xác là làm những gì.

"Hồ Đồ, ngươi có biết ba đại cung nữ bên người nữ đế là để làm gì không?"

Tần Mộc tò mò, hơn nữa biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu muốn tiếp cận nữ đế thì phải thăm dò át chủ bài của nàng.

[Biết chứ, Thanh Loan phụ trách nội vụ, trong cung hiện tại nàng là dưới một người trên vạn người. Còn nữa, ngươi có nghe qua Lưu Hỏa Lâu không? Lưu Hỏa chính là lâu chủ, chủ yếu giúp nữ đế thu thập tình báo. Điệp Vô Ảnh thì như là người tuyền tin, là cầu nối tin tức giữa trong cung và ngoài cung. Cả ba nhân vật này đều thập phần lợi hại.]

Hồ Đồ nói xong, Tần Mộc gật gật đầu tiếp lời: "Lợi hại nhất vẫn là nữ đế. Nhưng mà Lưu Hỏa lâu kia ta thật sự chưa nghe qua?"

[Lưu Hỏa Lâu là nằm trong thiên hạ tam đại võ lâm môn phái đệ nhất, trong đó bọn họ đều là những nữ tử võ công cao cường, thực lực càng không thể khinh thường.]

Hồ Đồ giải thích đơn giản nhưng lại khiến Tần Mộc giật mình, nàng có phải vừa nghe nhầm không? Thế giới này lại còn có các môn phái võ lâm, vậy là những người họ còn có thể luyện được mấy loại võ công vược nóc băng tường?

[Chính xác!]

Hồ Đồ nghe được tiếng lòng Tần Mộc nên lập tức đáp lại nghi vấn của nàng, việc này càng khiến Tần Mộc đau đầu, nàng cảm giác trò chơi độ khó ngày càng tăng cao.

"Vậy ngươi có phải cũng nên dạy ta vài bộ võ công, kiểu Cửu Âm Chân Kinh, Cửu Dương Thần Công gì đó để ta còn bảo toàn mạng sống. "

Hồ Đồ: [...........Ngươi nói mấy võ công đó mà chỉ dùng để bảo toàn mạng hả? Ngươi tưởng ta không đọc qua truyện Kim Dung sao? Ta thấy ngươi là đang âm mưu xưng bá võ lâm.]

Tần Mộc phì cười hai tiếng sau đó lấy tay sờ sờ cái mũi của mình. Bị Hồ Đồ này vạch trần thật là ngượng quá đi.

[Ngươi vẫn là nên lo học cho tốt cách quản triều chính đi.]

Tần Mộc chu môi, không cam lòng nói: "Keo kiệt."

Cả hai lại buông chuyện một chút, đại khái biết được võ lâm đại thế. Hiện tại ở đây võ lâm có tam đại môn phái, một trong số chính là Lưu Hỏa Lâu vừa rồi đã kể, hai phái còn lại chính là Đúc Kiếm Môn và Tuyệt Mệnh Các. Còn lại đều là các môn phái nhỏ lẽ, nhưng nhóm lớn nhỏ này cũng quy tụ thành một võ lâm, có quy củ riêng, cũng có địa bàn riêng.

Lưu Hỏa Lâu, Đúc Kiếm Môn, cùng Tuyệt Mệnh Các là các môn phái lớn nhất và quyền thế nhất, toàn bộ giới võ lâm đều coi họ như ông trời mà sai đâu đánh đó. Chỉ là ham muốn quyền lực cũng từ đó nảy sinh, Tuyệt Mệnh Các không bao giờ muốn ngồi ngang hàng với hai phái còn lại, họ đề nghị cử hành võ lâm đại hội để chọn ra minh chủ chốn giang hồ. Võ lâm đại hội này mỗi 5 năm sẽ tổ chức một lần, đến nay đã qua 10 năm mà Lưu Hỏa Lâu vẫn liên tiếp yên vị là võ lâm minh chủ. Tuyệt Mệnh Các thập phần không cam lòng, luôn âm thầm muốn đoạt vị, cũng vì vậy mà quan hệ hai phái ngày càng trở nên ác liệt.

Tần Mộc không nhịn được cảm thán. Không chỉ cẩn trọng từng bước trong cung, bây giờ giới võ lâm cũng là một mảng tinh phong huyết vũ. Quả nhiên như lời nói, nơi nào có người với người thì nơi đó có đấu đá lẫn nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.