Edit: Cỏ
Diệp Hoài nhìn thấy Nguyên Khê, dĩ nhiên Nguyên Khê cũng nhìn thấy Diệp Hoài.
Cậu vừa nhìn thấy Diệp Hoài, vừa nghĩ đến vụ hiểu lầm cạn lời kia, liền cảm thấy cực kỳ chột dạ, đậu má... Thật là mất mặt quá đi, thanh danh cả đời của tui!
Thấy Diệp Hoài sắp nói, Nguyên Khê nhanh chóng cắt lời cậu ta, cậu không nhìn Diệp Hoài, nói với Diệp Hằng: "Tôi... Tôi về trước đây."
Tránh không được thì tui không chạy được chắc, ít nhất không cần bị vạch trần tại chỗ, có bị đâm sau lưng bị làm mất mặt thì cậu cũng không biết... Để hai anh em họ tự thảo luận với nhau đi, đợi Diệp Hằng hiểu rõ xong, nếu mà dám cười nhạo cậu, cậu sẽ... Cậu sẽ... Được rồi, cậu sẽ chạy trốn!
Ý này vừa quyết, thái độ của Nguyên Khê càng kiên quyết hơn, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, người xưa nói cấm có sai.
Vẻ mặt đó của Nguyên Khê, Diệp Hằng thấy rất rõ, nhưng mà hắn lại hiểu thành Nguyên Khê đang ngại... Nói cũng phải, tuy rằng lần đầu gặp mặt họ đã thẳng thắn với nhau, nhưng bây giờ có lẽ nên từ từ, sớm vậy đã dẫn cậu về gặp người nhà đúng là hắn gấp gáp quá rồi.
Nhưng đây cũng là tính cách của Diệp Hằng, trước giờ làm việc gì cũng nói là làm hơn nữa còn cực kỳ tự tin, tuy không đến nỗi hành xử ngang ngược, nhưng đôi khi loại thái độ không để ai cự nự kia đối với người khác cũng là một loại áp lực. Diệp Hằng nghĩ lại một chút, quyết định thuận theo Nguyên Khê, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-he-thong-sinh-hoat-nuoi-banh-bao/777572/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.