Edit: Cỏ
Nguyên Khê giật mình, cậu mơ hồ có một loại dự cảm xấu...
Cậu nhìn chằm chằm Diệp Hằng, mãi lâu sau trong miệng mới thốt ra được một câu: "Đây là phòng anh đặt?"
Diệp Hằng nói: "Đương nhiên."
"Một năm rưỡi trước... Cũng là ở đây?"
"Đúng vậy, từ đó trở đi nơi này chưa từng có người khác đến ở."
Một câu này như một tiếng sấm rền, nổ đùng đùng trên đầu Nguyên Khê, đậu xanh rau má, chuyện gì đây, tình một đêm không biết ở với ai thì thôi, không biết mẹ của con trai là ai thì thôi, vậy mà lại còn nhận sai mất, diễn biến gì thế này?
Ông đây cơ trí một đời sao có thể nhất thời hồ đồ vậy đờ mờ! Còn thương con mẹ nó lượng quyền nuôi con với người ta, thương lượng cái rắm ấy, đấy căn bản không phải mẹ nó...
Đầu óc Nguyên Khê loạn thành một đống hồ nhão, một đống suy nghĩ lộn xộn dồn lên óc, cuối cùng cậu đành bất chấp, làm một việc khiến cậu sau khi tỉnh táo lại chắc chắn sẽ hối hận đến chết.
Cậu... Lột đồ của Diệp Hằng...
Lột đồ của hắn một cách... Thô lỗ dã man không thể chờ thêm giây nào...
Động tác rất thô bỉ, hành động rất biến – thái, nhưng thực ra suy nghĩ của đại não bị chập điện của Nguyên Khê rất đơn giản cũng rất ngớ ngẩn, cậu chỉ muốn xác nhận một chút, xác nhận một chút xem đây rốt cuộc có phải mẹ của con cậu không.
Xác nhận kiểu gì?
Cậu không nhớ được mặt của mẹ đứa bé, nhưng nhớ được cơ thể trần truồng của mẹ nó...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-he-thong-sinh-hoat-nuoi-banh-bao/777570/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.