Chương trước
Chương sau
Nguyên Khê sững sờ, cậu không ngờ Diệp Hằng lại hỏi thẳng thắn như vậy.

Nhưng sau đó cậu cũng hiểu được, Diệp Hằng nộp tài sản cho cậu thì để đáp lại cậu cũng nên giới thiệu bản thân với Diệp Hằng tử tế mới được.

Nguyên Khê biết Diệp Hằng ắt hẳn đã điều tra mình từ sớm, nhưng những tài liệu mà hắn tra được chắc chắn là cực kỳ hữu hạn, dù sao chính Nguyên Khê cũng chẳng biết tại sao mình lại đến được thế giới này.

Nhưng nếu nói mình chuyển sinh đến từ trái đất cách đây mấy nghìn năm, cậu không chắc là Diệp Hằng có tin không nữa. Dù bây giờ khoa học kỹ thuật đã rất phát triển, mô típ chuyển sinh đến thời đại khác như vậy, dù là phim hay tiểu thuyết đều đã tham khảo chán chê luôn rồi. Nhưng ngoài đời thực vẫn chưa có ví dụ nào về người chuyển sinh.

Đương nhiên là có thể từng có người như vậy, nhưng họ không muốn ai biết, giống như Nguyên Khê, cậu không nói thì sẽ chẳng ai biết.

Nghĩ một lát, Nguyên Khê nói: "Em không phải con ruột của cha mẹ."

Diệp Hằng nói: "Ừ, anh biết."

Diệp Hằng nói vậy không nằm ngoài dự đoán của Nguyên Khê, cậu tạm dừng một chút, lần này thời gian suy nghĩ lâu hơn một chút, qua khoảng mấy phút, Nguyên Khê mới nhìn Diệp Hằng, nói: "Em tên là Nguyên Khê, bây giờ là con trai của Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân, bé Nguyên Triết là con của em, em sống định cư ở Sao Lam, và đương nhiên, hiện tại em đang quen anh."

Những điều cậu nói Diệp Hằng đều đã biết từ lâu, Diệp Hằng nhìn cậu, ánh mắt rất dịu dàng, không hề có ý muốn bức ép.

Nguyên Khê hít sâu một hơi, cuối cùng cậu vẫn không nói ra được, cậu nhìn Diệp Hằng: "Em không muốn nhắc lại chuyện trước kia, có được không? Đợi sau này có cơ hội, em chắc chắn sẽ nói cho anh."

Ngoài dự đoán của Nguyên Khê, Diệp Hằng nói rất thoải mái: "Được."

Nguyên Khê ngẩn người, cậu không khỏi hỏi ngược lại: "Anh không sợ là em có thân phận không rõ ràng, cố tình tiếp cận anh, muốn hại anh hả?"

"Anh tin em, cũng tin ánh mắt của chính mình, nếu em đang lợi dụng anh thì coi như mắt anh mù vậy." Diệp Hằng nháy mắt một cái rồi nói, "Sẽ không có cái ngày đó đâu."

Nguyên Khê nhìn hắn rồi cũng cười theo, trái tim không khỏi nóng lên, Diệp Hằng không làm khó cậu, thậm chí hắn còn không có ý hỏi bóng gió.

Nguyên Khê không muốn nói thì hắn bèn không hỏi nữa, sự tinh tế như vậy khiến trong lòng Nguyên Khê vui vẻ một cách khó hiểu.

Nhưng Nguyên Khê không biết là, Diệp Hằng thật sự không có cách nào có thể tra rõ được thân phận của Nguyên Khê, nhưng hắn lo cho an nguy của Nguyên Khê nên thừa dịp bộ máy chính quyền của Sao Lam đang được thanh tẩy, sắp xếp một thân phận hợp lý cho Nguyên Khê.

Nguyên Khê sống ở Sao Lam, cha mẹ mất sớm, vất vả lớn lên một mình, sau đó gặp vợ chồng Nguyên Ngọc Thành đang lúc gặp nạn, bất ngờ cứu được bọn họ, đã vậy còn hết lòng chăm sóc, ba người rất hợp ý nhau. Vợ chồng Nguyên Ngọc Thành không có con cái, Nguyên Khê cũng một thân một mình, vì vậy nên họ nhận Nguyên Khê làm con nuôi, cùng nhau sống trên Sao Lam.

Những tài liệu này được Diệp Hằng ghi hết vào hệ thống cư dân của Sao Lam, hơn nữa hắn còn ngụy tạo rất nhiều chi tiết quá trình sinh sống trong hơn hai mươi năm của Nguyên Khê trên Sao Lam, đảm bảo những kẻ muốn tra xét không thể phát hiện bất cứ sơ hở nào.

Những tài liệu này nếu điều tra trong thời gian dài thì có khả năng sẽ bị lộ, nhưng nếu chỉ tra trong thời gian ngắn cũng đủ qua mặt mấy kẻ ở xa rồi.

Hai người bàn chuyện chính xong thì trời đã tối, Diệp Hằng hồi tưởng lại nụ hôn lúc nãy, cảm thấy chưa đỡ thèm, hắn và Nguyên Khê cũng đã tỏ lòng với nhau rồi, kiểu gì cũng nên tiến thêm một bước mới được...

Nguyên Khê lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, miệng nói: "Mau ra ăn tối thôi."

Người đã chạy mất, Diệp Hằng bật cười, cũng khôn ra rồi.

Khi nấu bữa tối. Nguyên Khê nhìn bảng hệ thống một cách nghi hoặc, hôm đó cậu đã phát hiện nhưng vì sau đó bị Diệp Hằng cắt đứt nên cậu không nghiên cứu thêm.

Vốn cậu nghĩ sau một thời gian là nó sẽ ổn, nhưng không ngờ nhiều ngày vậy rồi mà không thấy có tiến triển gì...

Rõ ràng thuật nấu nướng đã đạt một trăm điểm nhưng tại sao lại vẫn chưa thăng cấp? Chẳng lẽ hệ thống bị trục trặc? Mạng không ổn định hả? Hay có ai đó hack máy chủ?

Khụ khụ... Chắc mình nghĩ hơi quá rồi...

Nguyên Khê bình tĩnh lại, cảm thấy mình nên nấu thêm mấy món ăn để "kích hoạt" hệ thống.

Diệp Hằng chưa nói nhưng Nguyên Khê đã để ý, hắn thích ăn cá, lần nào trên bàn cơm có cá hắn cũng sẽ ăn thêm mấy đũa. Tiếc là trên đảo Lam không có cá biển, chỉ có cá nước ngọt, Nguyên Khê không nhận ra được là giống cá gì, nhưng được cái chất thịt tươi ngon, săn chắc, hơi tanh nhưng cậu chỉ cần xử lý qua là át được.

Ngẫm lại thì buổi tối ăn cay không tốt lắm, nhưng giống cá này dù tươi, chất thịt ngon nhưng mùi vị không quá đặc sắc, nên nếu mà hấp thì cũng không hợp. Nguyên Khê nhìn quanh một vòng, quyết định làm một đĩa cá sốt chua ngọt vậy, Diệp Hằng hình như cũng thích ăn ngọt.

Nn thích ăn thịt, Lâm Tố Vân thì ăn nhạt một chút, thích ăn rau xanh và nhất là đậu phụ non mềm. Nguyên Khê làm một đĩa sườn xào chua ngọt, nấu một bát canh đậu phụ, xào mấy đĩa rau theo mùa. Cuối cùng, Nguyên Khê nhìn thấy con gà đã được xử lý sạch sẽ mà Triệu Chiêu mang đến mấy hôm trước, cậu bỗng nảy ra một ý.

Khu chăn nuôi nhà cậu không nuôi gà mà chỉ nuôi chim tô đầu, vậy nên cũng lâu rồi Nguyên Khê chưa ăn gà nên cũng thấy hơi thèm, trong đầu nghĩ đến một món khá ngon nhưng nguyên liệu lại không đủ.

Nói đến thì do điều kiện môi trường sống của Sao Lam nên có mấy thứ không có, nhưng vẫn tìm được đồ thay thế. Nguyên Khê vật lộn một hồi, cuối cùng cũng hài lòng, làm món gà trộn cơm nếp bọc lá sen*, chỉ là lá sen dùng lá của một loại cây khác thay thế. Người trên Sao Lam gọi đó là lá sao, ăn được, hương vị rất thanh khiết, hình dạng giống một ngôi sao năm cánh, dùng cũng có mùi vị mới mẻ.

*荷叶糯米鸡: theo gg thì món này xào gà với các loại rau củ và thịt rồi trộn với cơm nếp, xong bọc trong lá sen sau đó hấp lên.

Thấy các món đã đủ, Nguyên Khê chợt nhớ tới hôm qua khi cậu làm mấy món ngọt, theo lịch trái đất thì mấy ngày nữa là đến ngày mười lăm tháng tám rồi, dù trên Sao Lam không tổ chức Trung Thu cũng không ăn bánh Trung Thu, nhưng "người thời xưa" như Nguyên Khê vẫn rất hoài niệm.

Nguyên Khê lấy cái bánh dẻo nhân custard sữa dừa đã làm xong ra, cảm thấy hơi bùi ngùi, nhưng sau đó cậu nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Trước kia cậu toàn đón Trung Thu một mình, nhưng bây giờ cậu đã có người nhà, dù họ không còn nhớ ngày lễ cổ xưa này nhưng Nguyên Khê vẫn nhớ, cả nhà cùng ăn bánh Trung Thu, ngắm năm ngôi sao kích thước không đồng đều chắc cũng không tệ.

Làm cơm tối xong Nguyên Khê mở bảng hệ thống ra xem, nhìn qua xong cậu không khỏi thấy hơi thất vọng. Những món này trước kia cậu chưa từng làm, theo lý thuyết thì món nào cũng sẽ giúp tăng điểm thành thạo, nhưng thanh tiến độ vẫn chẳng có biến đổi gì, vẫn là một trăm điểm như cũ, vẫn không thăng cấp...

Hệ thống... Chẳng lẽ mi hỏng thật rồi hả?

Tiếc là trước giờ hệ thống chưa từng đáp lại cậu. Nguyên Khê không cam tâm chọt chọt mấy cái, bỗng cậu phát hiện đằng sau thuật nấu nướng có vài chữ nhỏ li ti, Nguyên Khê định thần nhìn lại, thấy hình như có năm chữ nhỏ phát sáng.

Lại là "Tay tẩy rửa cừ khôi."

Tay tẩy rửa cừ khôi sao mày đã chạy sang đây rồi?

Nguyên Khê khó hiểu, cậu nhìn kỹ dòng chữ nhỏ không sáng lên phía sau, cũng là năm chữ, soi cẩn thận từng chữ thì là "Người thợ mổ điệu nghệ."

Nguyên Khê ngạc nhiên, thợ... thợ mổ sao? Thuật cắt mổ? Cậu lướt nhanh bảng hệ thống xuống, lướt đến tận cuối mới thấy thuật cắt mổ đáng thương chỉ có vỏn vẹn mười điểm thành thạo kia.

Chẳng lẽ trước khi thăng cấp thuật nấu nướng thì phải đạt được danh hiệu người thợ mổ điệu nghệ trước?

Hóa ra danh hiệu tay tẩy rửa cừ khôi không hoàn toàn vô dụng... Cậu trách lầm tay tẩy rửa cừ khôi rồi...

Sau khi biết vấn đề nằm ở đâu thì Nguyên Khê không còn rối rắm nữa, chỉ là thuật cắt mổ này không dễ thăng cấp cho lắm... Mới có mỗi mười điểm. Xem ra thuật nấu nướng đành thăng cấp từ từ vậy.

Nhưng trong lòng Nguyên Khê càng chờ mong hơn, phải biết là những kỹ năng khác chỉ cần độ thành thạo đầy là thăng cấp ngay được, mà thuật nấu nướng lại cần đủ điều kiện mới thăng cấp được, chuyện này chẳng lẽ có nghĩa là phần thưởng sau khi thăng cấp sẽ càng phong phú hơn không?

Nghĩ đến đó, trong lòng Nguyên Khê lại càng vui vẻ.

Bữa tối của cà nhà được Nguyên Khê chuẩn bị tỉ mỉ, đương nhiên khiến mọi người khen không ngớt, nhất là Diệp Hằng. Động tác ăn cơm của hắn rất tao nhã, muốn giữ tác phong như vậy thì hẳn là sẽ ăn rất chậm mới đúng. Nhưng trái lại tốc độ ăn của Diệp Hằng rất nhanh, cũng ăn rất khỏe, nguyên con cá sốt chua ngọt kia hầu như là do hắn xử lý...

Thức ăn mình làm được mọi người thích, Nguyên Khê không nhịn được mà cong khóe miệng.

Ăn tối xong, mọi người cùng ăn bánh Trung Thu cũng khen không dứt miệng. Thời tiết hiện tại của Sao Lam vẫn còn khá nóng, bánh Trung Thu cậu làm trong veo óng ánh, mềm mại trơn nhẵn, để lạnh đủ giờ, vỏ bánh dẻo dai ngon miệng lại có cảm giác mát lạnh.

Nhân bên trong là custard Nguyên Khê làm từ sữa trâu bạch văn*, mùi sữa rất nồng, vị ngọt vừa phải mà lại mát lạnh, cắn một miếng là tan ngay trong miệng, ăn vào tiết hè nóng bức là sảng khoái hết chỗ chê.

*Mình cũng không rõ牛 trong cụm 白纹牛 là trâu hay bò nữa, mà chương trước lỡ dùng trâu rồi, thôi thì giống loài giả tưởng nên kệ he:')

Cả nhà ăn uống xong rồi chơi với bé Nguyên Triết một hồi, đến khi bé con ngủ gà ngủ gật Nguyên Khê mới ôm bé về phòng, Diệp Hằng đương nhiên cũng đi theo.

Nguyên Khê ru bé Nguyên Triết ngủ rồi đặt lên giường, Diệp Hằng đứng bên cạnh nhìn cậu.

Khi hai người ở riêng với nhau, Nguyên Khê bất giác nhớ đến chuyện lúc ban ngày, cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng Diệp Hằng lại không cảm thấy gì cả, hắn đến gần Nguyên Khê, cúi đầu hôn cậu một cái, sau đó nói bên tai cậu với giọng nói hơi khàn: "Tiểu Khê, anh ở lại có được không?"

Nguyên Khê bị hắn hôn đến choáng luôn, nhưng nghe vậy thì hoàn hồn lại, cậu tránh thoát ra khỏi ngực hắn, nghiêm túc nói: "Không chấp nhận ăn cơm trước kẻng."

Diệp Hằng nhìn cậu, không khỏi cười thành tiếng: "Ngay cả con bọn mình cũng có rồi."

Nguyên Khê ăn nói đường hoàng: "Lần đấy là ngoài ý muốn!"

Diệp Hằng ấm ức nói: "Chẳng có ngoài ý muốn gì hết, lúc ấy em cực kỳ chủ động, cởi quần áo anh ra như vầy như vầy, làm cho anh..."

"Ê ê!" Nguyên Khê ngắt lời hắn.

Trong mắt Diệp Hằng tràn ngập ý cười, hắn buông lời cám dỗ với cái giọng khàn khàn: "Đã nói xong rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh." Vừa nói xong hắn nhẹ nhàng ngậm lấy dái tai Nguyên Khê.

Cả người Nguyên Khê như bị điện giật, nhưng cậu đã không còn là con gà tơ bị Diệp Hằng ăn đến xương cũng không còn của trước kia nữa.

Đối mặt với tên yêu nghiệt như vậy, Nguyên Khê cố giữ tuyến phòng thủ, cố gắng HOLD lại, mặc dù giọng cậu có biến đổi nhưng lời nói ra vẫn rành mạch: "Em sắp cưới anh đến nơi rồi, còn phải chịu trách nhiệm đến mức nào nữa?"

Vậy mà bị phản đòn lại, Diệp Hằng hơi buồn cười, không kìm được nên cắn nhẹ cậu một cái rồi nói: "Bạn Nguyên Khê ngày càng tiến bộ!"

Nguyên Khê bị đau, kêu ui da một tiếng rồi bịt kín tai lại, ngẩng đầu lên lườm hắn.

Diệp Hằng ngay lập tức cảm thấy thoải mái, lần nữa kéo cậu lại, ôm cả người cậu vào lòng, đặt cằm lên mái tóc ngắn mềm mại cọ một cái rồi nói: "Được rồi, đừng quấy, để anh ôm một lúc."

Nguyên Khê không động đậy, mặt cậu áp vào ngực Diệp Hằng, hương vị tràn vào mũi khiến cậu hơi choáng váng, mùi hương trên người Diệp Hằng rất thơm, có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, trước kia cậu tưởng là mùi trên quần áo nhưng lần này phát hiện hóa ra không phải. Dựa gần nhau như vậy cậu cảm nhận rõ đường nét trên cơ thể một cách lạ thường.

Cơ thể Diệp Hằng rất mạnh mẽ, cơ ngực rắn chắc, nóng hổi, cả người tràn trề sức sống. Nguyên Khê cũng là đàn ông nhưng cậu cũng phải thừa nhận, người đàn ông trước mặt rất mạnh mẽ, rất đáng tin, cũng rất... hấp dẫn.

Im lặng một lúc, Diệp Hằng khẽ nói: "Tiểu Khê, ngày mai anh phải về Sao Bắc Kinh một chuyến, chắc phải một thời gian nữa mới quay lại được."

***

Ở Sao Bắc Kinh xa xôi.

Nhà họ Tô.

Tô Minh Dục chắp tay sau lưng đứng trước cánh cửa sổ sát đất rộng lớn, nhà họ Tô là kiểu căn hộ duplex ở tầng trên cùng của một tòa cao ốc, nhà và sân tách biệt. Kiến trúc như vậy, thứ nhất là khá kín kẽ, không bắt mắt. Thứ hai là vì nhà thuộc dạng duplex, bố trí xung quanh cực kỳ tinh vi nên hệ số an toàn rất cao.

Tô Minh Dục thân là người được đề cử là Tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo của Liên bang, cho nên rất chú ý đến tính mạng của mình.

Năm nay y đã bốn mươi mốt tuổi, đang trong giai đoạn đỉnh cao của cuộc đời. Y kinh doanh vất vả đã nhiều năm, thấy thành quả thắng lợi cuối cùng cũng sắp được dâng lên miệng, Tô Minh Dục không khỏi cười khẽ.

Tình thế đã định, La Tân Duệ chắc chắn không so được với y. Vị trí tối cao đó nhất định sẽ là của y.

Khóe miệng Tô Minh Dục không kìm được mà khẽ cong tạo thành một nụ cười, xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh rộng lớn, y tựa như có thể thu cả thế giới vào tầm mắt.

Lúc này, giọng của trợ lý từ ngoài cửa truyền vào.

Tô Minh Dục quay người lại nói: "Vào đi."

Bước vào là một người đàn ông trung niên vóc dáng không cao lắm, gã vẫn luôn cúi đầu khiến cơ thể có vẻ lùn đi nhiều. Gã mặc một bộ âu phục màu đen, im lặng không có gì nổi bật.

Tô Minh Dục nhìn gã rồi hạ giọng hỏi mấy câu.

Giọng gã nghe khá cứng nhắc, nhưng lời nói ra lại rõ ràng mạnh mẽ: "Đã điều tra rõ ràng, tinh vực số 9871 có tổng cộng ba mươi tám hành tinh có người ở, nhưng chỉ có một sao tài nguyên có giá trị tài nguyên cấp ba, ngoài ra còn mười một sao tài nguyên cấp một."

Tô Minh Dục gật đầu rồi lại hỏi: "Vậy Sao Lam có vấn đề gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.