Đất có thể trồng được các loại cây nông nghiệp như lúa mì lúa nước, thậm chí cả dược liệu hoa tươi, còn có cây bông các thứ. Nhưng mà đất còn trồng ra được cục đá, chuyện này... Chuyện này, thân là một tên nhà quê, Nguyên Khê chưa thấy bao giờ.
Mảnh ruộng này, nhìn qua đúng là chói mắt lạ thường.
Loại thực vật này cao tầm đến bắp chân mọi người, lá cây màu vàng óng, lóa mắt như lá vàng, đặc biệt là dưới ánh mặt trời mãnh liệt thì lại càng chói lọi.
Nhìn hình dáng kia, Nguyên Khê thấy nó hơi giống cây ngô, nhưng lại lùn hơn cây ngô nhiều. Một nhánh rễ vươn ra, nơi tiếp giáp của lá và rễ treo từng viên bạch tinh thạch trắng trong suốt*. Tinh thạch to khoảng bằng bàn tay người và có hình bầu dục.
*Đoạn này khó hiểu quá nên mình chém.
Nguyên Khê ngạc nhiên nhưng biểu cảm trên mặt không dám để lộ ra điều gì, nhỡ mà cái thứ này đối với người tương lai phổ biến như cây ngô, bây giờ cậu ngạc nhiên chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao?
Cậu không lên tiếng, nhưng Triệu Chiêu lại kinh ngạc kêu thành tiếng: "Chú Vương, đám bạch tinh thạch này của chú được chăm tốt thế, quả to như vậy, chất lượng cũng tốt, đây đúng là được mùa lớn rồi."
Triệu Chiêu vừa nói vậy, Vương Khánh Niên không khỏi hơi đắc chí, khóe miệng cũng càng lúc càng cong. Ngoài miệng tuy khiêm tốn nói thường thôi thường thôi, nhưng trong lòng khoái chí cực kỳ.
Tên Triệu Chiêu này cũng khá là thú vị, cậu ta không biết nhìn sắc mặt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-he-thong-sinh-hoat-nuoi-banh-bao/252505/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.