Chương trước
Chương sau
Mình phải trở nên mạnh hơn!

Tống Kỳ một lòng nhiệt huyết chuyên tâm luyện công, trong đầu tính toán sau này cần phải học cái gì để cải thiện bản thân.

Hồ Đồ: [Mặc dù không nên quấy rầy cô khi cô đang vận công, nhưng tôi không nhịn được muốn châm chọc một chút, cô thực sự rất trẻ trâu.]

Tống Kỳ: [...Mày câm miệng đi!]

Tống Kỳ không để ý đến Hồ Đồ nữa, đợi đến khi cô tiêu hóa hoàn toàn Nội Nguyên Đan đã là một canh giờ sau.

"Khò..."

Tống Kỳ ngừng vận công, Trình Doanh một bên đã khò khò ngủ say, hộ pháp như đã hứa đâu rồi? Có ai như ngươi hộ pháp như vậy không?

Tống Kỳ liếc Trình Doanh trắng mắt một cái, sau đó vươn vai, lúc này mới đánh thức Trình Doanh dậy.

"A, ngươi xong rồi?"

Hai mắt Trình Doanh mơ màng, muốn mở mắt nhưng lại phát hiện mí mắt nặng trĩu, nói một câu xong lại nhắm mắt lại.

"...Ta về trước đây."

"Ừm..."

Sau khi Trình Doanh vô thức trả lời một câu, Tống Kỳ liền rời đi. Trình Doanh nhìn như say, nhưng hắn rất nhạy cảm với nguy hiểm xung quanh mình, chỉ cần có một chút gió thổi làm cỏ lay động thôi cũng đã khiến hắn tỉnh lại, cô không lo lắng cho sự an nguy của hắn, trái lại cô trở về muộn như vậy e rằng sẽ bị đệ tử tuần tra trên núi bắt được tra hỏi.

Quả nhiên...

"Ơ, Tống Kỳ?"

Không nghĩ đến một trong những đệ tử tuần tra trên núi hôm nay là Lục Tiểu Minh.

"Sao muộn thế này ngươi mới trở về?"

May mắn thay, Lục Tiểu Minh là người quen nên mọi chuyện liền dễ dàng hơn rất nhiều. Tống Kỳ cười khan vài tiếng rồi nói: "Vừa rồi xuống núi gặp phải một con khỉ, nó dùng trái cây ném vào người ta, vì vậy ta với nó cãi nhau cả một buổi chiều."

Lục Tiểu Minh: "...Ngươi hay thật."

Cãi nhau với người đã không còn thỏa mãn được cô nữa, hiện tại còn phải tìm khỉ để cãi nhau!

"Đùa thôi, ta đi Thiên Thủy thành ăn chút gì đó, bên trong quán trọ xảy ra cãi vã, nên xem thật lâu."

Tống Kỳ lại nói dối, Lục Tiểu Minh không phải Bạch Lạc Âm, không có cái trực giác chết tiệt kia, Tống Kỳ vẫn cảm thấy rất an toàn.

"Được rồi được rồi, mau trở về đi, muộn chút nữa là đi qua gác cổng rồi."

Thần Kiếm môn có gác cổng, không được phép ra vào sau giờ Tý, trừ khi có vấn đề quan trọng mang tính đặc thù gì đó thì mới được đặc cách.



Tống Kỳ vui vẻ trở về, vừa mới về phòng thì thấy ba vị bạn cùng phòng đang tụ lại một chỗ, dường như đang bàn tán gì đó.

"Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ, lại đây!"

Kiều Thiến thần thần bí bí mà vẫy tay với Tống Kỳ, tâm hồn hóng hớt của Tống Kỳ trong nháy mắt bị khơi dậy, lập tức bước tới, cùng ba người tụ lại một chỗ.

"Có phải là có chuyện gì lớn xảy ra hay không?"

Hai lỗ tai của Tống Kỳ đều dựng thẳng lên, cô đã sẵn sàng để xem các nàng trình diễn.

"Nghe nói Chưởng môn Thái Hư môn đi Vũ thành rồi."

Nghe thấy Vũ thành, lông mày Tống Kỳ không nhịn được lại nhíu lại, có chút lo lắng cho tình huống của Ôn Vãn Tịch.

"Lần này còn mang theo Từ Ngạn qua đó, là muốn dẫn binh hỏi tội đấy!"

Sau khi Chung Hiểu Nhụy nói xong, Dư Kỳ tiếp lời: "Nhưng có vẻ như mới đàm luận vài câu, người Thái Hư môn đã bị đuổi ra ngoài, sau đó dường như đã rời đi."

"Chỉ vậy thôi?"

Chỉ chút chuyện này thôi, lại còn cần phải thần thần bí bí như vậy?

"Đương nhiên không chỉ có vậy, Thanh Thượng Chân Nhân không phải mất tích sao, nghe nói đã chết, bị Ôn Vãn Tịch giết."

"Bọn họ có bằng chứng gì?"

Tống Kỳ bắt đầu lo lắng, nếu như chuyện này nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu trong giang hồ, phải chăng tai tiếng của Ôn Vãn Tịch sẽ lan xa?

Nếu người người đều muốn thảo phạt Ôn Vãn Tịch, vậy chẳng phải kết cục của nàng là...

"Chính là không có bằng chứng, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, có thể có bằng chứng gì chứ. Huống chi, Vũ thành và Thái Hư môn khác tuyến đường, vì sao Thanh Thượng Chân Nhân lại bị chặn giết trên đường đi Vũ thành."

Dư Kỳ nói rõ ràng đâu ra đấy, nếu là người ngoài nhất định cũng sẽ tin, nhưng thật không may là Tống Kỳ biết chân tướng. Thanh Thượng Chân Nhân tìm đường chết tìm đến Vũ thành để trả thù, lại bị tên bại hoại Ôn Vãn Tịch chặn đường giết chết, ngay cả thi thể cũng không để lại, đoán chừng đã nằm trong bụng bầy sói.

Bên trong đấu trường thú của Vũ thành, có nuôi nhốt một bầy sói, là thú cưng trung thành của Ôn Vãn Tịch, nếu thi thể rơi vào tay chúng, đoán chừng ngay cả xương cốt cũng không còn sót lại.

Trong truyện, Ôn Vãn Tịch còn cho bầy sói nhà mình ăn không ít người, bao gồm cả Dụ Minh Thuận trong đó. Dụ Minh Thuận trong tương lai cũng đối địch với Ôn Vãn Tịch khắp nơi, nên đã bị Ôn Vãn Tịch mang đi đút sói, đoán chừng Ôn Vãn Tịch vẫn còn rất giận cô.

"Nghe nói hiện tại Chưởng môn Thái Hư môn đã phân phó mọi người tản ra đi tìm Thanh Thượng Chân Nhân ở Vũ thành, đây xem như là khiêu khích trực tiếp rồi."

Sau khi Kiều Thiến nói xong, Dư Kỳ tò mò hỏi: "Ai sẽ đứng về phía Thái Hư môn?"

"Hiện tại không ai dám đứng về phe nào cả, dù sao Thái Hư môn cũng không có bằng chứng, không ai dám tùy tiện đắc tội Vũ thành."

Sau khi Tống Kỳ giải thích xong, lông mày vẫn nhíu chặt lại cùng một chỗ, ngày mai là ngày gặp Ôn Vãn Tịch, hiện giờ ở Vũ thành có nhiều việc, nàng có thể đến như đã hẹn không?

Nếu Ôn Vãn Tịch đến, cô nhất định phải nhắc nhở Ôn Vãn Tịch cẩn thận Chưởng môn Thái Hư môn, người này nhìn có vẻ hiền lành, nhưng thực chất có không ít khúc mắc với Huyết Liên giáo. Trong truyện, Chưởng môn Thái Hư môn Thiên Diễn Chân Nhân có thiên phú bình thường, nhưng hơn hẳn tất cả là nhờ nỗ lực, sau đó trong một cuộc tranh chấp đã thua hoàn toàn trước Ôn Vãn Tịch, thế là hắn trở nên lạc lối.

Hắn đã liên lạc với Huyết Liên giáo, chỉ cần hắn giúp Huyết Liên giáo làm việc, Tưởng Thưởng sẽ cho hắn một quyển nội công tâm pháp có thể cải thiện căn cốt và nội lực, tên là Đoàn Cốt Công.

Đoàn Cốt Công này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng lại có công dụng rất lớn đối với Thiên Diễn Chân Nhân, hắn có tư chất bình thường là bởi vì căn cốt không tốt, có được Đoàn Cốt Công này rồi, hắn liền có thể hoàn thành một lần lột xác.

"Tiểu Kỳ, ngươi đang suy nghĩ gì thế?"

Thấy Tống Kỳ ngẩn người, Kiều Thiến bèn nghĩ liệu có phải Tống Kỳ nghĩ đến gì đó, có thể cho các nàng cũng hóng hớt một tí được hay không.

"Không có gì, các ngươi tụ một cục chỉ để nói chuyện này?"

"Đương nhiên không chỉ có vậy!"

Một tay Dư Kỳ vòng qua tay Tống Kỳ, vẻ mặt mập mờ nói: "Hôm nay bọn ta còn nghe nói, có một nam đệ tử có cảm tình với ngươi, rất thích ngươi."

Tống Kỳ: "..."

Đây là ăn dưa ăn vào trên đầu mình?

"Được rồi, kết thúc đề tài, tắm rửa đi ngủ thôi!"

Hiện tại Tống Kỳ không có hứng thú để biết ai thích mình, hiện tại cô chỉ muốn Ôn Vãn Tịch hãy cẩn thận một chút, bây giờ mọi thế lực đều đang nhìn chòng chọc vào Vũ thành, phải cẩn thận trong mọi việc, không thể làm hỏng chuyện.

Ba người thấy Tống Kỳ không có chút hứng thú nào, thế là cũng không nói nhiều, mỗi người trở về giường của mình nằm xuống. Sau khi Tống Kỳ đi tắm về, thổi tắt nến xong thì chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có điều trước khi ngủ, cô vẫn đang suy nghĩ, ngày mai phải nhắc nhở Ôn Vãn Tịch như thế nào, để nàng cẩn thận Thiên Diễn Chân Nhân.



**

Ngày hôm sau, sau bữa trưa, Tống Kỳ liền vội vàng xuống núi, trong lòng nghĩ đến Ôn Vãn Tịch, một bước khinh công cũng không dám dừng lại, lúc đến Thiên Thủy thành thì đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Tống Kỳ như thường lệ đi mua một chén trà uống, uống trà xong thì mới đi lầu Vân Mộng. Lần này tú bà nhìn thấy cô, lập tức đưa cô lên lầu hai.

"Không phải lầu ba sao?"

Tú bà dừng lại ở đầu cầu thang lầu hai, lại thấy tú bà khó xử nói: "Chúng ta không thể lên lầu ba, cho nên ta chỉ có thể đưa cô nương tới đây."

Hiểu rồi, tôn ti trên dưới có khác biệt, hơn nữa với tính tình quái gở của Ôn Vãn Tịch, nếu tú bà lên lầu, đoán chừng sẽ được tơ Sát Nhân chăm sóc ngay.

Tống Kỳ chắp tay thi lễ với tú bà, cho dù là gái làng chơi, phép lịch sự ít nhiều gì Tống Kỳ cũng nên có, cô sẽ không làm những việc như kỳ thị nghề nghiệp này.

Sau khi lên lầu ba, Tống Kỳ đi thẳng đến gian phòng ở cuối hành lang, gõ cửa một cái, nhưng bên trong lại không có bất kì phản hồi nào.

Không có ở đây?

Tống Kỳ lại gõ gõ, vẫn không có tiếng trả lời, Tống Kỳ cũng không cảm giác được bên trong có bất kì động tĩnh gì, bèn biết người không có ở đây, cho nên đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Tranh thủ thời gian, Tống Kỳ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển Túy Tâm Quyết, để dược lực của Nội Nguyên Đan trong cơ thể thẩm thấu vào bên trong Kỳ Kinh Bát Mạch.

Sau khi nuốt Nội Nguyên Đan ngày hôm qua, hôm nay Tống Kỳ đã cảm thấy nội lực của mình trở nên thuần khiết và thâm hậu hơn, đồng thời cũng cảm nhận rõ ràng được sự ảnh hưởng của dược lực của Nội Nguyên Đan, loại đan dược có thể gặp mà không thể cầu này quả nhiên có hiệu quả thần kì.

Cũng không biết đã vận chuyển bao nhiêu vòng Châu Thiên, Tống Kỳ nghe thấy có tiếng ai đó đi lên lầu, cô lập tức thu hồi nội lực, ngừng vận công.

Mở mắt ra thì thấy Ôn Vãn Tịch ăn vận một bộ váy dài màu đỏ nhạt đang chậm rãi đi tới. Hôm nay nàng trang điểm nhẹ, phấn mắt màu đỏ nhạt tôn lên vẻ quyến rũ của nàng, nhưng mặt mày lạnh tanh khiến người ta không dám đến gần để nhìn.

Lạnh lùng diễm lệ, quyến rũ mị hoặc, lại còn bại hoại.

Tống Kỳ nhất thời lại nhìn đến si mê, nhưng cô biết người phụ nữ này đồng thời cũng vô cùng nguy hiểm, vì vậy cô rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, đứng dậy: "Ta..."

"Vào đi!"

Không đợi Tống Kỳ nói xong, Ôn Vãn Tịch đã mở cửa, để Tống Kỳ cùng vào trong.

Được rồi, ngươi xinh đẹp, đến muộn cũng không sao cả.

Sau khi Ôn Vãn Tịch ngồi xuống, Tống Kỳ mới đi theo ngồi xuống, cô liếc nhìn Ôn Vãn Tịch một cái, phát hiện sắc mặt của nàng có vẻ không được tốt cho lắm.

Không nên hỏi thì chớ hỏi nhiều.

"Ngoại trừ Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão, những người còn lại ta đều nhìn cả rồi, chỉ có Chưởng môn là có hình xăm Phi Ưng trên chân."

Nghe đến đây, vẻ mặt vốn lạnh lùng của Ôn Vãn Tịch lập tức dịu xuống, thậm chí trong mắt còn có chút sáng ngời: "Ừ, rất tốt."

Nhưng vì sao, rõ ràng là vẻ mặt tươi sáng như vậy, nhưng Tống Kỳ lại nhìn thấy một tia nguy hiểm, cảm thấy rợn người thế nhỉ?

"Mặc dù ta biết là không nên hỏi, nhưng vì sao ngươi biết trong đám người bọn họ có người có hình xăm trên chân?"

Ngay khi câu hỏi này vừa dứt lời, Ôn Vãn Tịch liền nhìn về phía Tống Kỳ, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn, mang theo một vẻ quyến rũ mị hoặc.

"Đừng nhìn ta như vậy, ta không muốn biết nữa, được không?"

Tống Kỳ luôn cảm thấy Ôn Vãn Tịch sẽ giết mình bất cứ lúc nào, đặc biệt là bây giờ, cảm giác tâm trạng của nàng không được tốt cho lắm.

"Tình báo hôm nay rất hữu ích, ngươi hãy trở về trước đi!"

Tống Kỳ không hề nhúc nhích, mà là nhìn thẳng vào Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch cũng vô cùng kinh ngạc nhìn cô, không ngờ rằng người này thế mà lại không nghe lời mình.

"Còn một chuyện nữa ta muốn nhắc nhở ngươi."

"Chuyện gì?"

"Cẩn thận Thiên Diễn Chân Nhân, hắn rất có thể có liên hệ với Huyết Liên giáo."

Trong sách, Thiên Diễn Chân Nhân ở ngoài sáng, Huyết Liên giáo ở trong tối, hai nhóm người này liên thủ với nhau, sẽ khiến không ít đệ tử Vũ thành trên đường chấp hành nhiệm vụ bị thương hết lần này đến lần khác, không thể không đề phòng.

"Ồ? Lấy gì nói vậy?"

Ôn Vãn Tịch nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, một tay đỡ đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Kỳ, đáy mắt sáng ngời linh hoạt chuyển động, Tống Kỳ nhìn thấy có chút miệng khô lưỡi khô.



Cái người này, thật là, khi không mắc gì xinh đẹp như vậy làm chi!

"Suy đoán, hiện giờ Thái Hư môn không có bằng chứng để chứng minh Thanh Thượng Chân Nhân đã chết trong tay Vũ thành, những danh môn chính phái khác sẽ không cùng Thái Hư môn trêu vào chuyện phiền toái này, hơn nữa vị trí địa lý của Thái Hư môn và Huyết Liên giáo gần sát nhau, Thiên Diễn Chân Nhân rất có thể sẽ tìm Huyết Liên giáo giúp đỡ."

Tống Kỳ cũng tự mình suy luận ra, trong sách Thiên Diễn Chân Nhân là vì Đoàn Cốt Công mới liên thủ với Huyết Liên giáo. Nhưng bây giờ bởi vì cô đánh gãy tay Từ Ngạn, giữa bọn họ đã xảy ra xung đột, kết hợp nhiều yếu tố khác nhau, Huyết Liên giáo nên là trợ thủ bất đắc dĩ của Thiên Diễn Chân Nhân.

Ôn Vãn Tịch nhìn Tống Kỳ, ánh sáng nơi đáy mắt dường như càng ngày càng sáng ngời, Tống Kỳ nhìn thấy, bất đắc dĩ cúi đầu, không dám nhìn Ôn Vãn Tịch, lỗ tai thậm chí cả cổ đều đỏ bừng một mảng.

Sắc đẹp lừa người!!

"Tống Kỳ."

"Có!"

Tống Kỳ đứng dậy, thẳng lưng nhìn Ôn Vãn Tịch, tựa như một người lính đang chờ lệnh từ Nữ hoàng.

"Ngươi thật đúng là một món bảo bối."

Mình thế mà còn là một cô gái bảo bối*?

Hồ Đồ: [Cô gái bảo bối nhưng lại già mồm.]

Tống Kỳ: [Câm miệng đi mày! Mày mới già mồm, cả nhà mày đều già mồm!]

"Ta thực sự là càng ngày càng thấy hứng thú với ngươi rồi."

Ôn Vãn Tịch nghiêng đầu nhìn về phía Tống Kỳ, nụ cười trên khóe miệng mang theo một tia quyến rũ và dịu dàng, Tống Kỳ nhìn thấy, ngay lập tức sững sờ.

Mẹ kiếp, sắc đẹp lừa người!!

- -----------------

Chú thích:

- Cô gái bảo bối (宝藏女孩): là từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội, có nghĩa là bản thân người đó sở hữu những kỹ năng hiếm thấy, hoặc thể hiện một nét nào đó hiếm ai biết đến. "Chàng trai bảo bối" (宝藏男孩) là từ ngữ được phổ biến trước tiên, xuất xứ từ chương trình truyền hình thực tế "Idol Producer". (nguồn: baidu)

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Kỳ nhìn thấy Ôn tỷ là sẽ bị sắc đẹp đánh lừa, chứng tỏ là một tên háo sắc!

Tống Kỳ: Haiz, hôm nay lại là một ngày bị sắc đẹp đánh lừa!

Ôn tỷ: Thích không?

Tống Kỳ: Cầu còn không được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.