Chương trước
Chương sau
"Nhà họ Mạc có gián điệp?"

Hay thật, quả nhiên chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu thực sự có gián điệp, vậy thì gián điệp cũng bị giết người diệt khẩu sao? Nếu gián điệp không chết, vậy thì nàng hoặc hắn sẽ ở đâu?

"Có lẽ là vậy, nếu không ta cũng nghĩ không ra, cả một gia tộc họ Mạc lớn như thế làm sao có thể thần không biết, quỷ không hay mà bị người giết sạch sành sanh."

Trình Doanh vẫn canh cánh trong lòng vụ án chưa có lời giải này, năm đó Mạc Hoài An quảng kết thiện duyên*, mình và hắn cũng có chút duyên phận, cùng uống rượu hai lần, không tính là quen thân nhưng cũng xem như là có mấy phần giao hảo với nhau. Về sau, sau khi nhà họ Mạc bị diệt môn, Trình Doanh đã từng điều tra qua nhưng một chút đầu mối cũng không có, thi thể đều bị thiêu rụi, nhà họ Mạc cũng bị đốt thành đống hoang tàn, chẳng còn sót lại thứ gì.

"Sư phụ có thử điều tra?"

"Đương nhiên là có, chỉ có điều là không thu hoạch được gì."

Nghe đến đây, Tống Kỳ hừ lạnh trong lòng một tiếng, cảm thấy Vũ Dã này làm việc trái lại là gọn gàng sạch sẽ, lại có thể không để lại một chút chứng cứ nào. Nếu vậy e rằng gián điệp kia cũng đã bị Vũ Dã giết người diệt khẩu từ lâu rồi.

"Kể từ đó, công pháp Hoàng Tuyền Bích Lạc kia cũng biến mất, không biết là bị lửa đốt thành tro hay là bị hung thủ lấy đi rồi."

Trình Doanh hơi cau mày, lại tiếp tục nói: "Nếu là bị hung thủ lấy đi, vậy thì hắn đã có thể tu luyện thành công, nhưng trong giang hồ này cũng không nghe nói đến nhân vật lợi hại nào..."

Trình Doanh nói đến đây, tự giễu cười cười: "Ta ngớ ngẩn rồi, làm sao Hoàng Tuyền Bích Lạc lại có thể tu luyện thành công dễ dàng như vậy, nếu dễ dàng như thế, nhà họ Mạc có lẽ cũng sẽ không biến mất như thế này."

Tống Kỳ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, công pháp Hoàng Tuyền Bích Lạc cực kì yêu cầu thiên phú của người tu luyện, hơn nữa công pháp này vẫn luôn được giấu trong cây trường tiêu mà Ôn Vãn Tịch mang theo bên mình. Chỉ sau khi nàng ngã xuống vách núi, mới tìm thấy một tờ giấy công pháp này trong cây trường tiêu bị gãy.

Đúng vậy, công pháp Hoàng Tuyền Bích Lạc chỉ dài bằng một tờ giấy, nội dung khó hiểu không rõ ràng, cho nên không phải ai cũng có thể hiểu được, càng đừng nói đến chuyện tu luyện thành công.

"Được rồi, không nói nữa, ta cần phải trở về rồi, bị sư trưởng phát hiện sẽ lại ăn mắng mất."

Tống Kỳ đứng dậy, vỗ vỗ mông, quét quét bụi, đang sắp sửa rời đi thì nghe thấy Trình Doanh nói: "Này, nhóc con."

"Hả?"

"Rời khỏi Thần Kiếm môn càng sớm càng tốt để đi rèn luyện đi, tiếp tục ở lại trong Thần Kiếm môn, cái gì cũng không học được, chỉ tổ phí thời gian vô ích."

"Biết rồi."

Không bao lâu nữa Tống Thiên Tinh sẽ rời khỏi Thần Kiếm môn đi hành tẩu giang hồ, cô đương nhiên sẽ rời đi cùng hắn, Thần Kiếm môn không giam nổi cô.

Chỉ là trước lúc đó, cô phải giải quyết cho xong nhiệm vụ trước, lúc này mới có thể yên tâm rời đi.

Hồ Đồ: [Nhắc nhở cái nhẹ nè, nhiệm vụ phụ tuyến của cô đã hoàn thành 90% rồi đó, chỉ cần cô đem tin tức nói cho Ôn Vãn Tịch, thì xem như là hoàn thành rồi.]

Tống Kỳ hiểu, có tiếp tục điều tra chuyện này cũng sẽ không có kết quả, nếu trong lòng Dụ Minh Thuận có quỷ, vậy thì hắn sẽ càng thận trọng hơn, cô căn bản sẽ không tìm thấy bất kì chứng cứ nào về mối liên hệ giữa hắn và Lăng Tú.

Khi Tống Kỳ quay trở lại Thần Kiếm môn, đúng lúc nhìn thấy Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đang giảng bài, cô vây lại, nhớ đến nhiệm vụ của mình, liền lấy hai cây ngân châm ra để chuẩn bị.

Cô đã bỏ ra không ít tiền để mua châm Diêm Vương, giết gà ai lại dùng dao mổ trâu, cô đương nhiên sẽ không dùng để làm cái chuyện như đánh dây lưng quần này.

"Nhìn cho kỹ, chiêu này là..."

Hai cây ngân châm của Tống Kỳ bật ra, quần của Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão soạt một tiếng rơi xuống, cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra tương tự...

Các đệ tử sững sờ trong chốc lát, sau đó lần lượt truyền đến những âm thanh cố nhịn cười, có người không nhịn được đã bật cười, khiến cho Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đỏ bừng cả mặt.

"Nhìn cái gì, luyện võ đi!"

Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão lập tức kéo quần, chạy đi không thèm ngoảnh lại. Trong thời gian ngắn bị đánh lén hai lần, bây giờ Thần Kiếm môn nên tiến vào trạng thái phòng bị, chỉ có điều bọn họ sẽ không biết đây là do cô làm.

Nhưng nếu việc cô đến lầu Vân Mộng gặp Ôn Vãn Tịch bị bọn họ biết được, vậy thì cho dù bọn họ không biết cũng phải biết thôi.

Ngày mai là ngày gặp mặt Ôn Vãn Tịch, không ai trong năm vị trưởng lão có hình xăm Phi Ưng trên chân, chỉ có Dụ Minh Thuận có hình xăm này.

Ôn Vãn Tịch tìm hình xăm này để làm gì? Chẳng lẽ cũng có liên quan đến chuyện nhà họ Mạc bị diệt môn năm đó?

Tống Kỳ không nghĩ ngợi sâu xa thêm nữa, điều quan trọng nhất với cô bây giờ là tính toán một chút làm sao để xuống núi ngày mai, lại làm sao để tránh được tai mắt của đệ tử Thần Kiếm môn.

Hồ Đồ: [Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến này là cô có thể nhận được 30 điểm giá trị may mắn rồi, có vui không?]

Tống Kỳ: [Mày cho tao nhiều thêm một chút thì tao sẽ vui hơn.]

Hồ Đồ: [Tắt mic thôi.]

**

Ngày hôm sau, sau bữa trưa Tống Kỳ liền xuống núi, sau khi lấy tốc độ cực nhanh để đến Thiên Thủy thành, thì phát hiện trong thành có không ít đệ tử Thần Kiếm môn đi lại, có lẽ là đệ tử được Dụ Minh Thuận phái đến để điều tra vụ đánh lén.

Một vị sư huynh trong số đó khi nhìn thấy Tống Kỳ thì chỉ gật đầu chào, cũng không nói nhiều với Tống Kỳ, nhưng Tống Kỳ đi đâu thì vị sư huynh này cũng đi theo đến đó.

Tống Kỳ biết nếu bây giờ nghĩ cách để cắt đuôi, sẽ chỉ làm vị sư huynh này nghi ngờ cô hơn. Vì vậy, cô lượn lờ lung tung khắp Thiên Thủy thành, đi hiệu may, lại đi cửa hàng son phấn, dạo qua rất nhiều cửa hàng mà các cô gái thích đến.

Vị sư huynh kia dường như vẫn không từ bỏ, Tống Kỳ cũng kiên nhẫn chơi trò rượt đuổi với hắn, vào quán trà uống trà ăn nhẹ, mà vị sư huynh kia thì vẫn luôn đợi Tống Kỳ bên ngoài quán trà.

Tống Kỳ: [Mẹ kiếp, sao hắn không bỏ cuộc vậy trời!]

Hồ Đồ: [Chắc là do cô trông giống gián điệp?]

Tống Kỳ: [...Giống ông nội mày! Tao chính là gián điệp!]

Hồ Đồ: [...]

Tống Kỳ nhàn nhã ăn, thỉnh thoảng nhìn dưới lầu một chút, vị sư huynh kia vẫn đang đợi, điều này khiến cô vô cớ cảm thấy buồn bực.

Sau khi ăn xong, Tống Kỳ liền đi ra ngoài thành, vị sư huynh kia thấy trong tay cô túi lớn túi nhỏ chuẩn bị rời khỏi Thiên Thủy thành, cũng không tiếp tục đi theo, quay người rời đi.

Tống Kỳ vừa bước ra khỏi cổng thành thì dừng chân, quay đầu thì thấy sư huynh kia đã đi xa, lập tức vòng trở lại một lần nữa, thấy sư huynh kia không có ở đây, liền lập tức tìm một chỗ đổi bộ quần áo khác, lúc này mới đi về hướng của lầu Vân Mộng.

Lầu Vân Mộng nằm trên đường Thịnh Hoa, phía Bắc Thiên Thủy thành, ở đó ngoại trừ một tòa lầu Vân Mộng ra thì cũng không có cửa hàng nào khác. Mọi người đều cho rằng lầu Vân Mộng là chốn trăng hoa, người ở đó cũng không sạch sẽ, đương nhiên cũng không muốn mở cửa hàng ở gần lầu Vân Mộng.

Vì vậy, vào ban ngày, trên đường Thịnh Hoa hầu như không có người đi lại, mà Tống Kỳ xác định dọc đường đi không có cái đuôi nào bám theo, lúc bấy giờ mới nhanh chóng bước vào lầu Vân Mộng.

Mặc dù phục sức hôm nay khác thường ngày, nhưng năng lực phân biệt của tú bà đã sớm vượt xa người thường, nhìn thoáng qua bà ta vẫn có thể nhận ra Tống Kỳ, liền lập tức đưa Tống Kỳ lên lầu.

Tú bà đưa đến lầu hai, Tống Kỳ tự mình lên lầu ba, đi đến trước gian phòng cuối hành lang gõ cửa một cái.

"Vào đi."

Tống Kỳ hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào, không đợi Ôn Vãn Tịch nói gì, cô đã nói ngay: "Vừa rồi có kẻ bám đuôi, nên mới chậm trễ thời gian."

Tống Kỳ tự giác nhận lỗi vì đã đến muộn, mà Ôn Vãn Tịch đang ngồi bên mép bàn, một tay nâng chén rượu lên môi: "Không sao, ta biết."

Phải rồi, Ôn Vãn Tịch có tai mắt rải rác khắp Thiên Thủy thành, làm sao lại có thể không biết cô bị một cái đuôi bám theo. Tống Kỳ ngồi xuống, lại rót cho Ôn Vãn Tịch một chén rượu: "Cảm ơn ngươi vì đã tặng kiếm Trường Hồng cho ta."

"Không có gì, chẳng qua thấy ngươi ngay cả một thanh bội kiếm tốt một chút mà cũng không có, thật là khó coi."

Tống Kỳ: "..."

Tống Kỳ không so đo với nàng, cho dù so đo, cuối cùng người chịu thiệt cũng là mình, Tống Kỳ hiểu rõ đạo lý đánh không lại thì phải nhịn.

"Ngoại trừ Dụ Minh Thuận ra, không ai trong số năm vị trưởng lão còn lại có hình xăm Phi Ưng."

"Ừ."

Ôn Vãn Tịch đáp một tiếng, đôi mắt đẹp lại dừng trên người Tống Kỳ, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: "Ngươi hoàn thành rất tốt."

"À, còn nữa!"

Toàn bộ tâm trí Tống Kỳ đều là về hoàn thành nhiệm vụ, nhất thời không nhìn thấy sự dò xét trong mắt Ôn Vãn Tịch.

"Khối ngọc bội này."

Tống Kỳ lấy ngọc bội kia ra, đặt lên bàn: "Hẳn là ngọc bội của nữ chủ nhân nhà họ Mạc bị diệt môn, Lăng Tú."

"Là bà ấy..."

Nghe thấy "nhà họ Mạc bị diệt môn", nụ cười trên khóe miệng Ôn Vãn Tịch bỗng biến mất, trong mắt một mảnh vắng lặng quạnh quẽ, thậm chí sắc mặt cũng trở nên tái nhợt mấy phần.

Ngọc bội của con cháu dòng chính nhà họ Mạc đều được khắc hình kỳ lân, mà mặt sau được khắc tên của bọn họ. Trước khi rơi xuống vách núi, nàng đã quên hết tất cả những ký ức trước năm tuổi, thời khắc lưỡng lự bên bờ sinh tử, nàng vậy mà nhớ lại một số hồi ức đã mất, nhất là cái đêm đỏ như máu ấy.

Chỉ có điều, nàng không chắc chắn khối ngọc bội này có phải là của mẹ ruột của mình, Lăng Tú hay không, chỉ bởi vì nhà họ Mạc con đàn cháu đống, nói không chừng là của "Tú" nào trong số đó thì sao.

Đúng vậy, con đàn cháu đống, nhưng vẫn bị tàn sát gần như không còn một ai trong vòng một đêm.

"Ngọc bội này có lẽ còn có chút liên quan đến Dụ Minh Thuận, lúc ta đi chất vấn đã làm một cái giả cho hắn, nhìn bộ dạng của hắn, dường như có chút chột dạ."

"Ồ? Ngươi đích thân chất vấn hắn?"

Thần sắc Ôn Vãn Tịch đã trở lại vẻ thần bí khó đoán thường ngày, nàng nghiêng đầu lười biếng nhìn Tống Kỳ, không phải yêu tinh nhưng lại hơn hẳn yêu tinh.

"Đúng vậy, thấy hắn nói chuyện lảng tránh, hắn nhất định là có vấn đề."

Tống Kỳ nhớ đến thái độ của Dụ Minh Thuận ngày hôm ấy, chẳng lẽ chuyện nhà họ Mạc năm đó có liên quan đến hắn?

Cho nên Ôn Vãn Tịch mới muốn điều tra hắn?

"Ừm, ta biết rồi."

Ôn Vãn Tịch thấy Tống Kỳ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, phảng phất không nhận ra nguy hiểm đã đến gần, cũng không biết nhãi con này thông minh thật hay thông minh giả.

"Cho ngươi."

Ôn Vãn Tịch đặt một bầu hô lô nhỏ lên bàn: "Rượu."

Tống Kỳ vừa nhìn thấy, hai mắt sáng lên, lại có chút nghi ngờ: "Ngươi thực sự muốn cho ta?"

"Không muốn?"

"Muốn muốn muốn!"

Tống Kỳ nhanh chóng nhận lấy bầu rượu, sau đó cột thật chặt vào thắt lưng của mình, cuối cùng còn vỗ vỗ bầu hô lô nhỏ, lòng tràn đầy vui sướng.

"Cảm ơn!"

Vũ thành Túy Khuynh Thành, ngàn vàng khó mua, Tống Kỳ cảm thấy mình thực sự đã kiếm được bộn tiền. Loại rượu này cho dù không bán, cũng có thể tự mình uống, bởi vì mùi vị rất ngon.

"Tống Kỳ."

"Hở?"

"Tiếp tục giúp ta làm việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Ôn Vãn Tịch nói rất nghiêm túc, Tống Kỳ cũng rất nghiêm túc lắng nghe, như thể những gì Ôn Vãn Tịch nói không phải là "Giúp ta làm việc" mà là "Gả cho ta".

Đậu xanh rau má! Sao cô có thể tưởng tượng đến mức như vậy!

Hồ Đồ: [Cảm giác cô có vẻ rất đói khát.]

Tống Kỳ: [Gặp phải người như Ôn Vãn Tịch, vừa đói khát vừa tự đâm đầu vào chỗ chết.]

Tống Kỳ định thần lại, đón lấy ánh mắt nhìn sang của Ôn Vãn Tịch: "Được."

Mặc dù đáp ứng như vậy thực sự có chút ma xui quỷ khiến, nhưng nhiệm vụ cuối cùng của cô cũng không thể tách rời khỏi Ôn Vãn Tịch, giúp nàng làm việc cũng có thể có nhiều cơ hội để tiếp xúc với nàng hơn, thay đổi nàng, thay đổi hướng đi của cốt truyện.

"Ngươi đi về trước đi."

Tống Kỳ gật đầu rời đi, lần này xuống lầu không gặp phải Ninh Vân Mộng, cô không nhịn được thở phào một hơi, bằng không cô sẽ hoài nghi Ninh Vân Mộng cố ý đến để gặp cô.

Tống Kỳ rời đi không lâu, Ninh Vân Mộng đã lên lầu ba, nhưng không ngờ đến, Ôn Vãn Tịch lại đang chuẩn bị rời đi.

"Sớm như vậy đã đi rồi?"

"Ừ, có chút việc."

Ninh Vân Mộng phát hiện Ôn Vãn Tịch đã thay một bộ trang phục màu đen, mang theo cả kiếm Thất Sát, dáng vẻ này giống như đang muốn đi giết người.

Ninh Vân Mộng xuất thần nhìn theo bóng lưng của Ôn Vãn Tịch, tuy rằng rất tò mò, nhưng nàng cũng biết tính tò mò hại chết con mèo, vội vàng gạt bỏ ý định đi theo Ôn Vạn Tịch.

Nàng vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.

- -----------------

Chú thích:

- Quảng kết thiện duyên/Kết thiện duyên rộng rãi: Duyên nghĩa là quan hệ. Kiến lập quan hệ là kết duyên. Hai người vốn có quan hệ giao tiếp với nhau gọi là có duyên. Quan hệ lợi mình, lợi người thì gọi là thiện duyên. Quan hệ không đụng chạm tới dục vọng cá nhân gọi là tịnh duyên. Tạo ra nhiều duyên và tịnh duyên thì gọi là "quảng kết thiện duyên". (trích bài đăng của tác giả Nam Thiên của Pháp Thí Hội)

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn tỷ: Gả cho ta.

Tống Kỳ: Được được được được được, ta đồng ý!

- -----------------

Editor có lời muốn nói: Chương mới đầu năm, hi vọng sẽ sớm hoàn thành bộ truyện này trong năm nay. Chúc mọi người có một năm mới vui vẻ bên người thân và bạn bè nhé ❤️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.