Đây là hoàn thành rồi? Tống Kỳ vô thức ngẩng đầu nhìn Ôn Vãn Tịch, chưa bao giờ nghĩ đến nụ cười của nàng lại lọt vào tầm mắt cô, nụ cười nhẹ nhàng phơn phớt như một làn gió xuân lướt qua cõi lòng Tống Kỳ.
Tống Kỳ thừa nhận mình đã bị sắc đẹp lừa dối, giờ đây cô không tài nào dời mắt khỏi khuôn mặt Ôn Vãn Tịch.
"Ngươi nên cười như thế này thường xuyên hơn."
Tống Kỳ cảm thán một câu, nếu Ôn Vãn Tịch có thể nở nụ cười từ tận đáy lòng nhiều hơn một chút thì thật tốt biết bao.
"Ngươi thích?"
Nụ cười nơi khóe môi của Ôn Vãn Tịch càng sâu hơn.
"Thích chứ!"
Tống Kỳ nói xong, nụ cười của Ôn Vãn Tịch dần biến mất, hơi ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, nụ cười vừa rồi cũng chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Hồ Đồ: [Nàng chính là muốn chống đối cô.]
Tống Kỳ: [Đã nhận ra.]
Trong một thoáng Tống Kỳ bỗng cảm thấy Ôn Vãn Tịch có chút ấu trĩ, nàng giận dỗi cô như một đứa trẻ, nhưng cơn giận hờn này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Rượu mạnh được bỏ thêm cỏ Liệt Diễm vào quả thực khó uống hơn, nhưng Tống Kỳ đã đúng, sau vài ngụm, cơn rét lạnh thấu xương trong người rất nhanh liền tiêu tan, hiệu quả hơn hẳn so với việc chỉ uống rượu mạnh thông thường.
"Trong túi gấm này của ta đều là cỏ Liệt Diễm, cho ngươi."
Tống Kỳ cởi túi gấm đeo bên hông xuống, đặt vào trong tay Ôn Vãn Tịch: "Nếu ngươi muốn làm ấm người, thì hãy cho một ít vào."
Ôn Vãn Tịch nhận lấy túi gấm, trầm mặc một hồi, mới nói: "Ngươi muốn cái gì?"
"Hở?"
"Ta không lấy không đồ của ngươi."
Ôn Vãn Tịch nói xong, Tống Kỳ cười xua xua tay: "Thứ này ta hái trong núi, cũng không đáng giá bao nhiêu, ngươi cứ cầm đi."
Tống Kỳ nói xong lại nói tiếp: "Ta xuống lầu mua một ít lương khô ăn trên đường, ngươi chuẩn bị xong thì xuống dưới nhé!"
Tống Kỳ nói xong liền rời đi, mà Ôn Vãn Tịch vẫn còn hơi sững sờ, cũng không biết người này ngốc thật hay ngốc giả.
Ý nàng muốn nói đâu phải là về tiền bạc, nàng muốn trả ân tình, ân tình là thứ khó trả nhất.
**
Hai người rất nhanh liền tiếp tục lên đường, bệnh cũ của Ôn Vãn Tịch đã bị cỏ Liệt Diễm áp chế, hành trình nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất một ngày đã đến Vũ thành.
Trong sách miêu tả Vũ thành vô cùng phồn vinh, không ít thương nhân đều sẽ đến đây buôn bán, lượng người chỉ đứng sau kinh đô. Người trong Vũ thành ít nhiều đều biết một chút võ công, những người cư trú làm ăn tại đây đều xem như là thuộc hạ của Phủ Thành chủ, về cơ bản Thành chủ kiểm soát toàn bộ Vũ thành.
Vũ thành có quy củ, đánh nhau giết người trong thành đều không phạm pháp, nhưng nếu như người chết là người của Phủ Thành chủ, như vậy Thành chủ có quyền phát lệnh truy sát, nói trắng ra chính là bao che khuyết điểm cho người của mình.
Vũ thành không có quan lại địa phương, trật tự của Phủ Thành chủ chính là trật tự của Vũ thành, do đó việc triều đình kiêng dè cũng là điều hợp lý.
Sau khi Tống Kỳ vào thành, tựa như già Lưu bước vào Đại Quan Viên, có chút kinh ngạc với sự phồn hoa và biển người trước mặt. Dù cho Thiên Thủy thành cũng không tệ, nhưng mức độ phồn vinh của nó lại kém hơn nhiều so với Vũ thành, hơn nữa lượng người có thể so sánh với biển người trong Tết xuân thời hiện đại, tưởng chừng như con kiến cũng chui không lọt.
Vào thành không bao lâu, Ôn Vãn Tịch đã dừng bước, rất nhanh liền có hai đệ tử ăn vận phục sức Vũ thành từ trong đám người đi đến, cúi người chắp tay thi lễ với Ôn Vãn Tịch: "Cung nghênh Thành chủ về thành."
Về thành lại còn phải cung nghênh, không hổ là Thành chủ nhỉ!
"Ừ, về Phủ thôi!"
Trông thấy người của Vũ thành, dòng người tấp nập cũng nhường ra một con đường, để Ôn Vãn Tịch đi qua, Tống Kỳ cũng hưởng ké hào quang của nàng, tránh được việc tiếp xúc thân mật với đám đông.
Phủ Thành chủ nằm ngay phía thành Bắc của Vũ thành, tòa kiến trúc cao nhất trong thành chính là Phủ Thành chủ. Càng gần về phía thành Bắc, cửa hàng càng nhiều hơn, hơn nữa đệ tử Vũ thành đi lại cũng nhiều hơn, canh phòng nghiêm ngặt.
Tống Kỳ suy nghĩ, dưới loại tình huống này, làm sao Thanh Thượng Chân Nhân có lá gan cùng tự tin đến đây mưu sát đệ tử Vũ thành?
Giờ đây nghĩ lại, Tống Kỳ liền nghĩ đến Từ Ngạn, Từ Ngạn đã từng ở cùng một chỗ với Ôn Vãn Tịch, cũng từng ở lại Vũ thành trong một thời gian dài, thế thì hắn ít nhiều có một chút hiểu biết về cách bố trí canh phòng của Vũ thành. Ôn Vãn Tịch nắm quyền chưa đầy một năm, muốn thay đổi hoàn toàn tất cả bố trí canh phòng của Vũ thành rõ ràng là không thực tế, Từ Ngạn cũng nắm bắt được điểm này, để Thanh Thượng Chân Nhân đến Vũ thành làm vật thế mạng.
Vậy đến cùng là Từ Ngạn đang che giấu bí mật gì, Trình Doanh và Ôn Vãn Tịch có vẻ đều không có đánh giá tốt về hắn, dường như không đơn giản chỉ là một tên tra nam. Đối với chuyện Thanh Thượng Chân Nhân, Tống Kỳ gần như có thể xác nhận lòng dạ của Từ Ngạn rất sâu, thậm chí là máu lạnh vô tình, loại chuyện như để đồng môn làm vật thế mạng mà hắn cũng có thể làm được, thực sự quá đáng sợ rồi.
Trên đường đi, đệ tử Vũ thành sẽ chắp tay thi lễ với Ôn Vãn Tịch, vô cùng cung kính, có thể thấy được nàng với tư cách Thành chủ được kính trọng cỡ nào trong lòng mọi người, có lẽ còn mang theo mấy phần sợ hãi.
Ôn Vãn Tịch giết sư thượng vị, tàn sát những đệ tử không vâng lời, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, e rằng đã gieo hạt giống sợ hãi vào trong lòng không ít đệ tử.
Phủ Thành chủ to lớn nguy nga, nói là Phủ, chẳng thà nói là một Sơn trang, suy cho cùng muốn chứa mấy trăm đệ tử, một tòa phủ đoán chừng không đủ.
Bốn người bước lên bậc thang, đến trước cổng lớn sơn màu đỏ thẫm của Phủ Thành chủ thì dừng lại, cạnh cổng có hai con sư tử đá, sống động như thật. Tống Kỳ đi phía sau nhìn lại, vừa rồi đã leo khoảng năm mươi bậc thang, đoạn đường này phảng phất như một đường ranh giới, ngăn cách địa vị của Phủ Thành chủ với những kẻ khác.
Phủ Thành chủ, ngồi tít trên cao, xa rời quần chúng.
Bước vào cổng lớn chính là sân luyện võ, mọi người đều đang hết sức chuyên chú luyện võ, không thi lễ với Ôn Vãn Tịch, đây dường như là thời điểm duy nhất có thễ được miễn thi lễ ở Vũ thành.
"Tống Kỳ."
"Hở?"
Tống Kỳ vẫn đang xem những người đó đồng đều mà luyện võ, đó là Thiên Vũ Quyền của Vũ thành, là quyền pháp cơ bản nhất, mạnh mẽ lại có lực, cô liền không thể tưởng tượng được người tập võ lấy nhẹ nhàng làm trọng như Ôn Vãn Tịch làm sao luyện được Thiên Vũ Quyền này.
"Bọn họ sẽ an bài chỗ ở của ngươi."
Ôn Vãn Tịch nói xong, hai người đi phía sau nàng dừng bước, trong khi nàng từng bước đi về hướng chính điện cao hơn. Lại có ít nhất năm mươi bậc thang nữa để lên chính điện, xem ra Vũ thành đặc biệt coi trọng tôn ti trên dưới và thứ bậc ưu tiên.
"Tống cô nương, chúng ta dẫn ngài đi nghỉ ngơi."
Đệ tử Vũ thành kia ngay cả nói chuyện cũng không có bất kì cảm xúc nào, mỗi lời nói và hành động đều giống như một cỗ máy hình người vô cảm, một mực chấp hành nhiệm vụ.
"Được."
Tống Kỳ được hai người dẫn đi, băng qua dãy hành lang uốn khúc, vòng qua chính điện, đằng sau chính điện lại là một sân luyện võ khác, mà sân luyện võ này sử dụng binh khí, không biết kịch liệt hơn bao nhiêu so với màn tập võ vừa mới thấy ban nãy.
Hai đệ tử lại dẫn Tống Kỳ băng qua một dãy hành lang, vòng qua sân luyện võ và thiên điện*, cuối cùng đến phòng dành cho đệ tử. Tuy nhiên, cả hai không hề dẫn Tống Kỳ đến phòng dành cho đệ tử, mà là đi về phía sau núi.
Tống Kỳ bắt đầu có chút cảnh giác, phòng của đệ tử thì ở sau lưng, vì sao bọn họ lại muốn cô đến sau núi. Tay của cô đã đặt trên chuôi kiếm, nếu tình huống có dị thường, cô nhất định sẽ rút kiếm đối mặt.
"Phía trước chính là chỗ ở của Tiêu sư huynh, nơi ấy vẫn còn một gian nhà trống, ngài là khách quý của Thành chủ thì hãy tạm thời ở lại nơi ấy đi!"
Một đệ tử ở đằng trước nói, Tống Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là ở phòng VIP. Ấy, không đúng, Tiêu sư huynh? Chẳng lẽ là cô ở gần Tiêu Sanh?
"Được, làm phiền rồi."
Tống Kỳ buông tay khỏi chuôi kiếm, đi được một đoạn, liền nhìn thấy phía xa có một cái sân nhỏ, bên trong có ba gian nhà, một trong số đó là gian mà Tiêu Sanh ở. Chỉ là không ngờ đến, Tiêu Sanh lúc này đang ngồi trong sân, thấy có người đến, hắn liền quay đầu lại nhìn, trông thấy hai đệ tử dẫn theo một cô gái đeo mặt nạ, lập tức cảm thấy hiếu kỳ.
"Tiêu sư huynh, đây là khách quý do Thành chủ mang về."
Tống Kỳ nghe người kia giới thiệu là "khách quý", nhưng không hiểu sao Tống Kỳ lại nghe ra thành "bé chó con".
Hồ Đồ: [Đừng nói nữa, đúng là hơi bị giống.]
Tống Kỳ: [Mày nha cái hệ thống chó má này.]
Tống Kỳ phát hiện Hồ Đồ thực sự càng ngày càng khiến người ta tức chết, cũng chẳng biết có phải cái kỹ năng mỏ hỗn này là học được từ cô hay không.
Ánh mắt Tiêu Sanh rơi vào trên người Tống Kỳ, ánh mắt dò xét kia khiến ngay cả Tống Kỳ cũng có chút ngượng nghịu: "Ta là Tống Kỳ."
Nghe vậy, Tiêu Sanh mới chịu thu hồi ánh mắt dò xét: "Nàng là bằng hữu của ta, việc tiếp đến cứ giao cho ta đi!"
Tống Kỳ: "..."
Ta là bằng hữu của ngươi từ khi nào thế?
"Vâng."
Hai người rời đi ngay sau khi trả lời, Tống Kỳ lập tức bước vào trong sân, liếc mắt nhìn Tiêu Sanh: "Ta đến đây để giúp Ôn thành chủ một chuyện, ngươi đừng nhìn ta như vậy."
Tiêu Sanh nghe Tống Kỳ giải thích, cũng đã hiểu ra một chút, trước đó Ôn Vãn Tịch gửi thư về nói rằng, hắn không cần rớ tay vào chuyện Tả Nghiêm, nàng sẽ an bài một người khác, không ngờ người này chính là Tống Kỳ.
"Nếu Thành chủ đã tín nhiệm ngươi, vậy ta cũng sẽ xem ngươi như bằng hữu, hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng."
Tống Kỳ bĩu môi, không tỏ rõ ý kiến với việc này, cô sẽ không phản bội Ôn Vãn Tịch, cho dù phản bội cả thế giới, cô cũng sẽ không phản bội Ôn Vãn Tịch, cô không thể lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.
Đúng lúc này, một con mèo mun to béo không biết từ góc xó xỉnh nào đó chạy ra, đến bên chân Tống Kỳ cọ qua cọ lại, dường như vô cùng thích Tống Kỳ.
Tiêu Sanh: "..."
Tống Kỳ vừa nhìn thấy, lập tức ngồi xổm xuống vuốt ve con mèo, tay cô vừa chạm vào mặt con mèo mun lớn, toàn bộ cơ thể của con mèo mun lớn liền ngã vào trên tay cô, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Tống Kỳ nhớ Tiêu Sanh có nuôi thú cưng, trong sân này có lẽ vẫn còn một con chó lớn màu vàng. Trong sách có nhắc đến con mèo mun lớn này, nhưng cô nhớ con mèo này rất sợ người lạ, còn rất hung dữ, sao bây giờ lại thân thiết thế này?
Lẽ nào ngay cả mèo cũng có thể OOC?
"Ừ, ta nuôi, tên là Trân Châu."
Tống Kỳ biết tên con mèo là Trân Châu, nhưng khi nghe thấy Tiêu Sanh nói ra cái tên này, cô vẫn không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Trân Châu, chào ngươi nhá~"
Tống Kỳ dùng ngón tay chạm vào khóe mép con Trân Châu, Trân Châu liền cọ vào ngón tay cô, lưu lại mùi hơi của nó trên ngón tay Tống Kỳ.
"Có phải Thành chủ yêu cầu ngươi đi giết Tả Nghiêm?"
Vừa mới ấm áp được ba giây, Tiêu Sanh lại lập tức chuyển sang chế độ làm việc, lại mang một bộ dáng lạnh như băng. Tống Kỳ nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì cô không biết liệu Tiêu Sanh có nên biết hay không.
"Ngươi hỏi Ôn thành chủ đi."
Tống Kỳ đem quả bóng ném cho Ôn Vãn Tịch, bản thân thì tiếp tục nựng mèo, không ngờ mình còn có duyên với mèo, được lòng Trân Châu như vậy.
"Không thể khinh thường Khoái Kiếm của Tả Nghiêm, hơn nữa tính cách kiên cường khí khái, nếu cuối cùng đến thời khắc sinh tử, e rằng hắn sẽ có ý định đồng quy vu tận."
Tiêu Sanh bắt đầu tự nói chuyện một mình, Tống Kỳ trông như đang nhàn nhã vuốt ve con mèo, nhưng cô hận không thể áp lỗ tai vào môi Tiêu Sanh nghe hắn nói.
"Ngươi có thể đánh bại hắn?"
Tiêu Sanh không tin cho lắm, hắn chưa bao giờ thấy võ công của Tống Kỳ, nếu cô có năng lực như Tống Thiên Tinh, thì việc loại bỏ Tả Nghiêm hẳn là sẽ không thành vấn đề.
"Có phải Tả Nghiêm đã giết người của Vũ thành?"
Tống Kỳ vẫn muốn biết câu trả lời, cô tin Ôn Vãn Tịch sẽ không tùy tiện ra tay với Tả Nghiêm.
"Không phải."
Ánh mắt Tiêu Sanh trở nên nặng nề, nhuốm một tầng ảm đạm: "Không giết bọn họ, nhưng đánh gãy cánh tay của họ, phế võ công của họ."
Tống Kỳ cau mày thật chặt, hai chữ "bọn họ" này có nghĩa là nạn nhân không chỉ có một người.
- -----------------
Chú thích:
- Chính điện là điện ở giữa, thiên điện là điện ở hai bên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]