"Kẻ đó mới là kẻ đáng chết nhất."
Ngoài tướng mạo xuất chúng ra, nhân duyên của Từ Ngạn cũng vô cùng tốt, bởi vì giỏi ăn nói cho nên tất cả mọi người từ sư trưởng đến đệ tử mới vào môn đều yêu mến hắn.
Hắn đã xây dựng và chăm chút hình tượng của mình như thế này nhiều năm qua, vậy nên không có gì lạ khi Thiên Diễn và các đệ tử trong môn phái sẽ tràn đầy căm phẫn như vậy. Song ngoài việc đòi lại công bằng cho Từ Ngạn, hành động lần này của Thiên Diễn cũng là để bảo vệ danh tiếng của Thái Hư môn, nhưng hắn lại quên mất tất cả những chuyện này là do ai gây ra.
Tống Kỳ suy nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện, nhưng lại cảm thấy Thái Hư môn là nơi Từ Ngạn lớn lên, cho dù hắn có tồi tệ đến đâu, cũng không nên hãm sư môn vào chỗ bất nghĩa, dù cho hắn có ngu ngốc đi nữa, cũng nên hiểu hậu quả của việc đối địch với Vũ thành hiện giờ.
Tống Kỳ lại nhìn Huyết Liên giáo một chút, lông mày càng nhíu chặt hơn, có vài suy nghĩ thoáng vụt qua, nhưng không bắt được, không hiểu sao lại khiến bản thân có chút ớn lạnh trong lòng.
"Kể từ lúc ở Thiên Sơn, Thái Hư môn đã bắt đầu đối địch với Vũ thành ở khắp nơi, không có chứng cứ nào mà đã tố cáo Vũ thành đả thương người, Vũ thành chúng ta vốn không còn tính toán nữa, thế mà..."
Ôn Vãn Tịch đổi hướng gác chân lên nhau, nói: "Đệ tử trong môn các ngươi mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-he-thong-ho-do-theo-duoi-vai-ac/2502154/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.