Lục Vinh và Thẩm Hiên đi dạo một vòng rồi trở về biệt thự.
"Lão bản sao lại tuỳ tiện nhận việc cho ta như thế!" Thi Lâm Nguyên tức giận nằm trên sô pha.
"Ai bảo ngươi y thuật cao minh, quá mức nổi tiếng cơ chứ?" Lục Vinh tươi cười nịnh nọt.
Thi Lâm Nguyên có chút đau đầu: "Gần đây có rất nhiều người tìm đến ta hỏi mấy chuyện sinh đẻ, sao lại không đi bái Quan Thế Âm đi, đến bái ta làm gì, ta cũng đâu phải Bồ Tát.".
"Ngươi muốn phi thăng thành tiên sao? Đây là chuyện tốt nha!" Lục Vinh nói.
Thi Lâm Nguyên: "...".
Lục Thiên nhìn Lục Vinh: "Trưa nay cha dẫn ba ba* đi đánh dã chiến hở?."
(Edt: Tiểu Thiên gọi cả hai đều là cha nên mình ghi Lục Vinh là cha còn Thẩm Hiên là ba ba để dễ phân biệt nhé.)
Lục Vinh: "...".
"Tiểu Thiên, con nói linh tinh cái gì đấy?" Lục Vinh không vui nói. Thằng nhóc thối này, có biết đánh dã chiến có nghĩa gì không? Chỉ biết nói hưu nói vượn.
Lục Thiên khẽ hừ một tiếng: "Hừ, đừng hòng gạt con, con biết hai người lén đánh lẻ.".
Lục Vinh cạn lời: "Con lầm rồi.".
Lục Thiên giơ tay lên: "Con dùng di động định vị được cha và ba ba đi ăn cơm ở bên ngoài! Còn nữa, ông chủ Hoa có nói lúc ăn cơm ông ấy đụng phải hai người.".
Lục Vinh trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Hoa Thiên Hùng thật là, mình đã đồng ý hỗ trợ ông ta, vậy mà vừa quay lưng ổng đã bán đứng mình rồi.
Thi Lâm Nguyên bất mãn nhìn Lục Vinh: "Lão bản thật là thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-dao-bao-hon-di-the/1050902/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.