Casey nằm trên giường, vốn dĩ Thi Lâm Nguyên dự tính là qua nửa tháng Casey mới có thể bắt đầu xuống giường, kết quả thể chất của thú nhân quá tốt, nửa tháng sau Casey đã có thể nhảy nhót tưng bừng. 
"Lão đại, đây là con mồi ta bắt được." Casey chỉ chỉ con thú mình vừa săn. 
Lục Vinh gật đầu: "Ân, tốt lắm.". 
"Ta đã khôi phục rồi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ cố gắng săn thú, sẽ không ăn uống chùa nữa." Casey nói. 
Lục Vinh chắp tay sau lưng: "Ngươi có thể tỉnh ngộ sớm như vậy là tốt rồi.". 
"Ta có thể tự nuôi sống chính mình, không cần những thú nhân khác đến nuôi." Casey nói. 
Lục Vinh gật đầu: "Nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi, quả thực không cần lấy chồng, vẫn có thể tiếp tục sống tốt.". 
Casey có chút kiêng kỵ nhìn Lục Vinh, sau đó quay người rời đi. 
Thẩm Hiên đi tới bên cạnh Lục Vinh: "Tên kia hình như rất sợ ngươi nha!". 
Lục Vinh cười cười: "Ta thiện lương như vậy, thật không biết tại sao hắn lại sợ ta nữa.". 
"Ngươi rất lợi hại!" Thẩm Hiên cười cười. 
"Ta đương nhiên là lợi hại rồi!" Lục Vinh đắc ý nói. 
.................. 
Bên trong phòng dược. 
Kyle nhìn Lục Vinh qua cửa sổ, quay đầu hỏi Thi Lâm Nguyên: "Lâm Nguyên, lần trước lão đại là nói thật hả?". 
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, lão đại xưa nay chưa bao giờ nói dối.". 
Kyle gãi đầu, trước khi Casey khỏi bệnh, lão đại lại chạy tới, nói nơi này không thể chứa chấp người không làm việc, nếu Casey vẫn cứ ăn cơm nhàn rỗi như vậy, Lục Vinh sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-dao-bao-hon-di-the/1050869/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.