Về đến nhà, Lục Vinh không thể chờ được mà mở giao diện đào bảo ra.
Thẩm Hiên không nhìn thấy đào bảo, chỉ có thể thấy Lục Vinh nhìn không khí cười khúc khích: "Ngươi làm gì vậy? Có cần ta hỗ trợ gì không?" Thẩm Hiên mở miệng hỏi.
Lục Vinh gật gật đầu: "A! Đúng là có.".
"Ngươi có thể giúp ta cắt thứ kim loại này thành một miếng lớn và mỏng như vầy không?" Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hiên gật đầu: "Đương nhiên là có thể, bất quá, cắt nhỏ như vậy để làm gì?".
Lục Vinh thầm nói: Thực sự là kẻ no không biết cảm nhận của người đói, cắt nhỏ một chút mới có thể bán, cắt lớn hơn, ai có thể mua nổi a!.
"Loại kim loại này vô cùng vô cùng quý giá, người bình thường mua không nổi, cắt thành khối nhỏ mới có thể bán." Lục Vinh giới thiệu.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Loại kim loại này không quý giá, các cửa hàng lớn đều có bán, cửa hàng nhỏ cũng vậy.".
Lục Vinh: "...".
"Ở nơi này nó không có gì quý giá, thế nhưng ở một vài nơi, nó cực kì cực kì quý giá." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên không hiểu: "Tại sao a?".
"Vật quý vì hiếm, nói tóm lại, thứ này có thể đổi rất nhiều rất nhiều mì." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên đầy kinh ngạc: "Vật này có thể đổi rất nhiều rất nhiều mì?".
Lục Vinh gật đầu: "Đúng thế." Lục Vinh bỏ ra một chút thời gian, giải thích cho Thẩm Hiên về trang sức bằng vàng: dây chuyền, vòng tay, nhẫn... Thẩm Hiên tuy rằng không quá hiểu rõ, vì sao lại có người thích trang sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-dao-bao-hon-di-the/1050785/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.