Mộng Tích Du từ biệt bạn trai xong, trở về kí túc xáliền thấy Thu Dĩnh đang ngồi ngây ngốc trên giường, hai mắt nhìn chằm chằmngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì, đi qua đi lại rồi ngồi xuống, sauđó hai má Thu Dĩnh chậm rãi ửng hồng, khóe miệng từ từ dâng lên, nhịn khôngđược kêu vào tai cô một tiếng, “Dĩnh Dĩnh.”
Thu Dĩnh hoàn hồn, nhìn Mộng Tích Du vẻ mặt tò mò hỏi: “Du Du, gọi mình cóchuyện gì không?”
“Không có việc gì a.”
“Nga.”
Ngắn gọn đối thoại qua đi, hai người lẳng lặng ngồi, một lát sau, Thu Dĩnhchuyển sang Mộng Tích Du, “Du Du...”
“Huh?”
Thu Dĩnh lần đầu tiên phát hiện mình cũng có điều bí mật không thể cho ai biết,trước kia mặc kệ ai nói bí mật với cô, cô cũng sẽ tuân thủ không nói ra ngoài,sẽ không nói cho người khác nghe, vì cô thấy chuyện mình biết không tất yếu đểmọi người đều biết, nhưng lần này không biết sao, cô rất muốn nói ra để cóngười chia xẻ
“Cái kia...” Thu Dĩnh cắn cắn môi dưới, sau đó nói chuyện ngày mai sẽ gặp mặtcho Mộng Tích Du nghe
Mộng Tích Du nghe xong, có chút lo lắng hỏi: “Có phải là gạt người hay không?”
Thu Dĩnh lập tức lắc đầu phủ định nói: “Không đâu, Diệp Lạc tuyệt đối khôngphải hạng người này.”
Mộng Tích Du ngẫm lại, tuy rằng cô ở chung với Diệp Lạc chưa lâu, nhưng cô cũnghiểu Diệp Lạc không phải hạng người thích lừa cô gái, dù sao thì khí chất từmột người sẽ không thay đổi trong mắt người khác, cô cũng tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-cuc-cung-choi-game/1966752/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.