Thu Dĩnh nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thấy đã gầnchiều, đề nghị: “Chúng ta log out trước đi ăn cơm chiều đã.”
Được mọi người cho phép, sau khi nói lời từ biệt, từng người rời khỏi phòngriêng.
Sau khi Thu Dĩnh và Thu Thủy log out nhìn thấy Mộng Tích Du đang nhàn nhã uốngtrà, mắt hai người trở nên sáng ngời
Lục Lộ: “Chậc chậc, xem cái eo nhỏ thon kia, thật sự là...” Muốn tìm từ lại không tìmđược từ hình dung a....
Thu Dĩnh sờ sờ cằm, phán ra một câu:“Thật sự là cái dụ dỗ....”
Xem xong video, ba người bắt đầu đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Ba người đứng phía dưới kí túc xá, bên trái là căn tin, đi thẳng là ra khỏitrường học
“Ăn cái gì?” Ba người trăm miệng một lời.
Trầm mặc một lát, Thu Dĩnh nhìn con đường xa xa liền thấy lười, vì thế dùngtay chỉ về bên trái, sau đó quay lại nhìn hai ngườikia
Hai người kia ngẫmlại, liền đồng ý.
Kỳ thật, căntin ở trường cô ăn rất ngon, giá cũng vừa phải, nhưng ăn nhiều cũng thấy ngán,đi ra ngoài ăn lại mất đoạn đường xa, cho nên, lần nào đến giờ cơm cũng rất khólựa chọn.
Ba người ăn no xong,lấy tốc độ ốc sên thong thả đi về kí túc xá
Một trận gió lạnh thổi qua, lá cây run run theo gió, Thu Dĩnh đang đi trênđường bỗng rùng mình một cái, xoa xoa tay, trời tối làm mọi vật không rõ rànglắm, tối om, không biết sao cô lại nhớ đến 1 đoạn ngắn trong tiểu thuyết
Nhân vật chính đang trên đường về nhà, ở ngã tư im lặng không một bóng người,chỉ có tiếng "da da"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-cuc-cung-choi-game/118817/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.