“Cảm ơn chị dâu cả.”
“Đều là chị em dâu với nhau, sao em lại khách khí như thế.” Vương Xuân Linh nghiêng người nhìn cô cháu gái mới sinh: “Con bé này trắng thật đấy, khuôn mặt cũng không nhăn chút nào, lúc chị sinh ra Hồng Vệ với Hồng Kỳ, mặt hai anh em chúng nó nhăn như ông cụ non vậy.”
“Ha ha ha, chắc chắn con gái em khác với mấy tiểu tử thúi đó rồi.”
Lâm Ngọc ngượng ngùng cười: “Chị dâu đừng để bụng, Kế Đông vẫn luôn nói chuyện không biết giữ miệng như vậy.”
“Chị mới không thèm chấp chú ấy, nếu không chị đã sớm tức chết rồi!” Vương Xuân Linh là dâu cả, lúc vào cửa Mục Kế Đông mới có mười tuổi, tính tình của chú em chồng này ra sao đương nhiên Vương Xuân Linh cũng hiểu rõ.
Mục Kế Đông không đáp, ánh mắt rơi vào trên mặt con gái, không dời đi được, trong lòng thầm mong chị dâu cả mau rời đi, ngàn vạn lần đừng phát hiện ra con gái mình có đồ tốt.
Sau khi Lâm Ngọc uống hết chén nước đường trứng gà, Vương Xuân Linh cầm cái bát không đang định đi ra ngoài thì bác sĩ chân trần đến.
Dù sao người cũng tới rồi, tuy rằng đứa nhỏ đã sinh xong nhưng vẫn bắt mạch cho người lớn: “Thân thể của cô vốn yếu ớt, sau khi sinh càng yếu hơn, ở nông thôn chúng ta phải làm công việc chân tay nhiều, cần chú ý một chút, đừng để tổn thương đến căn bản. Mấy năm nay cũng đừng sinh thêm đứa nhỏ nữa, chờ điều dưỡng tốt lại tính tiếp.”
Khuôn mặt của Mục Kế Đông tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-cua-hoi-mon-xuyen-ve-thap-nien-60/3817333/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.