Sáng sớm thức dậy trước đưa Hướng Bắc Bắc tới trường, thằng bé vẫn nhắc tới chuyện hôm qua như trước, Hướng Thần bắt đầu chân chính xét lại vấn đề giáo dục của mình… . Nhưng xét lại mãi vẫn cảm thấy vấn đề của mình, muốn trách chỉ có thể trách Hướng Bắc Bắc quá thông minh… Lúc đến trạm xe bus, Hướng Thần để Hướng Bắc Bắc đứng dưới cột ở trạm rồi quay đầu muốn đi, Hướng Bắc Bắc bĩu môi: “Cô giáo Phương cũng sẽ không ăn ba…” Khóe mắt Hướng Thần co rút: “Ba mà sợ cô ấy sao! Ba là muốn con tự lực cánh sinh!” Hướng Bắc Bắc nhe rằng phất tay với Hướng Thần: “Con biết rồi nhá, con phải đi nói cho cô Phương biết ba con ghê gớm nhất!” Nói xong xoay người chạy, Hướng Thần dứ dứ nắm tay về phía bóng lưng nhỏ ấy, nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu bại hoại!” Lúc đến công ty, Suzanne đang sắp xếp tài liệu, thấy Hướng Thần thì bắt chuyện, sau đó chỉ vào phòng làm việc của An Triệt: “Tâm tình không tốt, làm việc chú ý chút.” Hướng Thần híp mắt cười: “Cảm ơn Suzanne.” “Cảm ơn gì chứ, đã là đồng nghiệp rồi, buổi chiều có tiệc rượu, càng phải chú ý, đi theo bên cạnh bom kiểu gì cũng bị nổ.” Hướng Thần xếp lại tài liệu trên bàn: “Tiệc rượu gì đấy?” “Tiệc rượu kỷ niệm An thị, năm nào cũng có, không có chuyện lớn gì đâu, chỉ là lãnh đạo nói chút tổng kết, sau đó ăn bữa cơm.” “Ăn không phải trả tiền chứ?” “Đương nhiên.” Cả buổi sáng nhìn An Triệt ra ra vào vào, ngay cả con mắt cũng chưa từng liếc Hướng Thần, Hướng Thần tiến hành tự an ủi: không sao cả, điều này nói rõ thái độ làm việc của An tổng nghiêm túc không quan tâm đến vật bên cạnh. Lúc buổi trưa, Hướng Thần bụng rỗng một giọt nước cũng không có, tới buổi chiều rồi thì lại hối hận, đồ ngon bày trên bàn không được ăn, cứ nhìn trừng trừng An Triệt đang nghiêm trang cầm microphone đứng ở trên bục thao thao bất tuyệt, bụng đói kêu cả tiếng rồi, các lãnh đạo phân ngành cuối cùng đã lải nhải xong, lúc nghe thấy câu mọi người tùy ý, Hướng Thần hoàn toàn không để ý tới hình tượng quơ dĩa ăn đến tảng thịt bò trước mặt, còn chưa nhét vào miệng đã nghe thấy giọng nữ mềm mại vang lên: “Thư ký Hướng, có thể mời tôi nhảy không?” Nghe tiếng quay đầu lại, dĩa ăn của Hướng Thần đánh rơi trên mặt đất, vóc người cao gày lồi lòm vừa phải, bàn tay mặt mũi đẹp đẽ, mái tóc thật dài cuộn sóng buông ở trước ngực… . “Cô là… .” Người đẹp cười khẽ: “Thư ký Hướng đúng là dễ quên, tôi là quản lý bộ phận nhân sự.” Hướng Thần giật sững người: “Cô… cô đổi giới tính à?” Người đẹp một tay che miệng tiếp tục cười: “Coi thư ký Hướng nói kìa, lần trước là lão Vương, phó quản lý.” “À à! Làm tôi sợ quá, không nghĩ tới quản lý bộ phận nhân sự lại đẹp như vậy, tôi vừa rồi còn tưởng gặp được minh tinh chứ, NONONO, không phải minh tinh, cô còn hơn cả minh tinh, cô rõ ràng là thiên tiên a.” Người đẹp vui không ngậm miệng được: “Được rồi được rồi, đừng trêu tôi nữa, tôi tìm anh khắp nơi để nhảy đấy, hôm đó, tôi đã thấy anh nhảy ở quảng trường, quá giỏi luôn.” Cái gọi là ‘thực sắc tính dã’(2),tới lượt Hướng Thần thì đúng là dùng sắc đẹp để ăn, hắn ôm lấy quản lý bộ nhân sự xoay mấy vòng thì đã quên việc ăn rồi, cố hết sức nhảy với từng người đẹp một, Hướng Thần lại bắt đầu thể hiện, biến hóa bước nhảy theo tiết tấu, một vòng đồng nghiệp nữ sợ hãi than: “Lúc nào thì có một bảo bối thế a.” (2)Tình dục vốn nằm trong bản tính của con người, cũng giống như việc ăn uống vậy! An Triệt đang đứng xem, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hướng Thần, cầm ly trong tay ‘răng rắc’ gãy vụn, các vị cao cấp đứng ở một bên giật nảy mình, An Triệt giống như bừng tỉnh, vẫn nhìn con chim công như cũ, nâng ly đã gãy uống một ngụm: quá thích thể hiện rồi! Nhẹ nhàng liếc nhìn nữ quản lý vẫn đứng trong đám người cười với mình, Hướng Thần hất tóc mái trước mắt, một tay quành ra đằng sau, một tay làm tư thế mời: “Athena của tôi, có thể mời nàng nhảy một lần không?” Nữ quản lý đang muốn vươn tay, di động của Hướng Thần đột nhiên vang lên, nghe như tiếng chuông cảnh báo quỷ vào thôn, Hướng Thần đau cả đầu, cười áy náy với nữ quản lý, lấy di động ra, cũng không nghĩ đến đối phương có nhìn thấy mình hay không, trưng lên vẻ mặt quyến rũ trước đã: “Cô… cô giáo Phương.” Cô Phương đầu bên kia thế tới rào rạt: “Hướng tiên sinh!! Tôi đã gọi cho anh lâu lắm rồi đấy, bây giờ cách tan học chỉ còn mấy tiếng! Nếu như Hướng Bắc Bắc còn không tới! Tôi nhất định đến trung tâm trẻ em kiện anh!” Hướng Thần cảm thấy nghi hoặc, nói với cô giáo Phương: “Bắc Bắc đi học mà.” “Cái gì?!” Giọng cô Phương trong thoáng chốc lên quãng tám: “Nó tới hay không chả nhẽ tôi không biết sao! Anh cho là mắt tôi bị mờ à!” “Chờ đã cô Phương, ngày hôm nay đúng là tôi đã đưa Bắc Bắc tới trường mà, lẽ nào nó không tới trường sao?” Nghe Hướng Thần nói giọng nghiêm túc hiếm có, cô Phương cũng bình tĩnh xuống: “Anh nói anh đưa nó tới?” “Đúng, cái trạm xe bus gần cổng trường hai dãy phố ấy, tôi để nó tự qua mà…” Bên kia điện thoại im lặng một trận, tiếp đó là giọng hơi chột dạ của cô giáo Phương: “Anh… xem trong nhà có không… mau xem đi!!” Cúp điện của cô giáo Phương, tay Hướng Thần có hơi run, tay ấn dãy số liên tục run, đặt ở bên tai nghe mà vẫn lẩm nhẩm: “Bắc Bắc… . Bắc Bắc mau nhận điện thoại đi… . Bắc Bắc… .” Sau khi điện thoại vang lên hơn mười tiếng thì Hướng Thần hoàn toàn ngơ ra, ngẩng phắt đầu lên, mọi người chung quanh dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, Hướng Thần đứng ở tại chỗ quét mắt qua người bên cạnh, lại xoay phắt người, An Triệt đã sớm nhìn ra người này là lạ, lạnh mắt đang muốn đi tới, chỉ thấy mắt Hướng Thần vừa vặn đối mắt mình, trong con mắt đen láy lộ ra hoảng sợ trước nay chưa từng có, đồng thời y bước nhanh qua, Hướng Thần cũng rảo bước chạy về phía y. Đỡ vai người nọ đang run, An Triệt cau mày hỏi: “Làm sao thế?” “Bắc Bắc… . Cô giáo Phương nói Bắc Bắc không tới trường… Tôi… Tôi gọi điện về nhà rồi… Không ai tiếp, Bắc Bắc nếu ở nhà nó sẽ tiếp điện thoại! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Bắc Bắc có phải đã lạc rồi!!” “Bình tĩnh đã, chúng ta về nhà trước.” An Triệt chưa thấy Hướng Thần như vậy bao giờ, ngồi bẹp ở sô pha ôm chặt người, trên mặt ngoại trừ khẩn trương thì không có vẻ gì khác, trong nhà không có, ở trường không có, chỗ bạn bè lại càng không có, đi báo cảnh sát cũng chỉ được nhận câu nói hãy về nhà chờ đợi, lúc điện thoại vang lên, Hướng Thần rụt người vào sô pha, hắn không dám tiếp, An Triệt dụi tắt thuốc lá rồi cầm lấy ống nghe: “Xin chào.” Điện thoại là của cục công an, bên kia nói tựa như đang an ủi: “Vốn là có một đội lừa bán trẻ em chạy thoát, chúng ta sẽ cố hết sức tìm con ngài về, xin hãy tin tưởng chúng tôi.” Giọng trong ống nghe không lớn, thế nhưng Hướng Thần lại nghe thấy rồi, hắn sững người nhìn An Triệt cúp máy, nước mắt thoáng cái chảy ào ra, An Triệt thở dài ngồi xổm người xuống, nâng mặt Hướng Thần lau giúp hắn: “Không có việc gì đâu.” Hướng Thần mở choàng hai tay ra ôm cổ An Triệt, nghẹn ngào lên tiếng: “Đều do tôi… Tôi… Tôi nếu như đưa nó tới tận cổng trường thì không sao rồi… Đều do tôi… Tôi nhớ Bắc Bắc… Tôi nhớ nó…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]