Chuyện nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của Hướng Thần, đứng ở ngoài phòng cấp cứu mà dường như hắn chưa tỉnh hồn lại được, không biết qua bao lâu, ánh đèn đỏ vẫn cứ lóe sáng mới tắt đi, Hướng Thần nhanh chóng chạy tới cửa, người bác sĩ mặc chiếc áo dài trắng chau mày: “Cô ấy đã bao nhiêu lâu không làm trị liệu bằng hóa chất rồi?”
Hướng Thần nhìn thoáng qua cô gái bị đẩy ra ngoài, giọng hơi yếu ớt: “Tôi… tôi không biết, vậy cô ấy nghiêm trọng thế nào?”
“Các cậu không phải thân nhân người bệnh à?”
“A, không phải, là bạn đã lâu không gặp, tôi, tôi không biết bệnh cô ấy nghiêm trọng như thế, bây giờ không sao rồi chứ?”
Bác sĩ thả ống nghe xuống cổ: “Không sao ư? Mau liên hệ với người thân qua làm cấy ghép, mau chóng giải phẫu.”
Ngồi trong phòng bệnh lục tìm số điện thoại, gọi cho người nhà, lại không thể nói rõ là chuyện của Bạch Vân Đóa. Mới nghe thấy Hướng Thần nhắc tới người nhà họ Bạch, mẹ hắn chẳng thèm nói câu nào đã ném văng điện thoại đi. Hắn xoa Thái Dương không biết làm sao bây giờ, bỗng nghĩ tới gì đó, vội đổi quần áo cho y tá giúp đỡ bên cạnh, mở di động của Bạch Vân Đóa ra nhìn thấy hai chữ thì rốt cục đã có chỗ dựa rồi, sau khi ấn số xong, điện thoại vang lên vài tiếng thì chuyển được máy: “Vân Đóa?”
“Húc Đông! Tôi là Hướng Thần! Bây giờ cậu ở đâu?”
“Hướng Thần? Tôi… tôi ở miền Nam…”
“Mau tới chỗ tôi! Bạch Vân Đóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-con-di-ket-hon/2939855/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.