Hướng Bắc Bắc ngồi trên bàn cơm nghển cổ về phía bếp, thấy bên trong vẫn không có ai đi ra, bé dẩu môi cắn thìa: “Con đói lắm rồi nha… Ba với chú rốt cục đã nấu được chưa đó!”
Ở trong bếp vang lên một loạt tiếng “leng keng lách cách”, Hướng Thần giơ vá xào choang choang: “Đợi tí đê, có ngay bây giờ đấy.”
Hướng Bắc Bắc ngửa đầu nhìn trần nhà: “Con sắp bị chết đói rồi…”
An Triệt lật hai trang sách dạy nấu ăn: “Cho muối.”
“Cho rồi.” Hướng Thần nhẹ nhàng liếc nhìn sách, nhướn lông mày nhìn An Triệt: “Anh rõ ràng vẽ vời thêm chuyện, tôi sẽ làm cơm, với lại đồ ăn được bưng ra tuyệt đối đạt tiêu chuẩn đầu bếp, vậy cần chi đọc sách.”
“Có thể nhìn.”
Hướng Thần nhe răng muốn cười, bỗng nghe An tổng lại nói thêm một câu: “Nhưng không thể ăn, tôi không hy vọng một ngày nào đó nghe thấy tin Bắc Bắc bởi vì ngộ độc thức ăn mà phải vào bệnh viện.”
Hướng Thần lầm bầm: “Còn tốt hơn anh, làm đồ ăn còn phải lật sách.”
An tổng nhìn chằm chằm vào sách dạy nấu ăn không ngẩng đầu: “Chú ý thái độ nói chuyện của cậu.”
Hướng Thần đảo hai lần đồ ăn trong nồi, cong khóe miệng cười: “Từ hôm nay trở đi, anh tôi bình đẳng.”
Cuối cùng, vào lúc Hướng Bắc Bắc đói đến hai mắt đơ ra, trên mặt bàn mới xuất hiện một đĩa nóng sốt… là một đĩa súp lơ xào?! Thằng bé chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai người lớn ở trước bàn, đợi một hồi thấy hai người không có hành động xoay người vào bếp lần nữa, mà là lần lượt ngồi xuống… Trong lòng nguội lạnh, cầm cái thìa nhảy xuống ghế, chạy vào bếp lia mắt một lượt… Ngoại trừ nửa cây súp lơ xanh còn lại trên bàn bếp, cả bếp đều lộn xộn, trong thùng rác còn chất đống một thùng rau xanh đã xào cộng thêm một con cá đen xì xì.
Hướng Bắc Bắc không chịu nổi nữa, khổ cực lắm đợi hai tiếng xong, thành quả lại chỉ có một đĩa súp lơ? Bé bĩu môi trách hai người lớn: “Ba với chú sao có thể lừa trẻ con chứ!! Rõ ràng nói làm bữa cơm cho con ăn cơ mà!!”
Hướng Thần lắc đầu bất đắc dĩ: “Bắc Bắc, đây không phải lỗi của ba, ba rõ ràng có thể làm cơm cho con, chỉ là yêu cầu của chú An con quá nghiêm ngặt…”
An Triệt ra dáng đương nhiên: “Bắc Bắc, lẽ nào cháu muốn ăn một đĩa rau chín nhừ với một con cá sốt chua ngọt dùng xì dầu để nướng sao?”
Hướng Bắc Bắc sịt mũi, vành mắt đỏ bừng: “Hai người không làm được thì đừng có nói chứ… Hại cháu sáng sớm đã kích động không thôi… Buổi trưa ở trường cũng không ăn… Trở về đợi lâu như vậy lại chỉ có một đĩa rau xanh… Hu hu hu hu… Hai người sao có thể lừa trẻ con chứ… Cô giáo Phương nói tâm hồn trẻ con làm bằng pha lê đó… Sẽ vỡ đó… Hu hu hu… Tâm đã nát rồi… Con không thèm để ý hai người nữa…” Một bên khóc một bên chui vào dưới gầm bàn, không đợi hai người lớn thất hừa đi dỗ dành, thằng bé đã lại bò ra, lau nước mắt chạy về phía phòng mình, Hướng Thần giần giật mắt không biết nói gì, An Triệt xoa chân mày lấy điện thoại ra gọi: “Tôi muốn đặt bữa cơm… A không phải… Các người có món gì ngon cứ mang qua…”
Hướng Thần gãi đầu đang muốn lên lầu dỗ Hướng Bắc Bắc, chỉ tháy thằng bé tay ôm Ultraman tay kéo tấm chăn, sau lưng còn đeo một chiếc cặp sách nhét to phình ra, lau nước mắt sịt nước mũi phất tay với Hướng Thần: “Tạm biệt.” Nói rồi xoay người mở cửa…
Hướng Thần ngóng thẳng đôi mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ bé từ từ đi ra ngoài cửa, không có phản ưng, An Triệt áp điện thoại bên tai, khóe miệng liên tục co rút, “phanh” một tiếng cửa bị đóng lại, hai người lớn sững sờ ngồi tại chỗ giật phắt người dậy, Hướng Thần thoắt cái nhảy dựng lên khỏi ghế, chỉ vào cánh cửa đóng chặt vẻ mặt khó tin: “Nó nó nó rời rời rời rời rời nhà trốn đi!?”
An Triệt ném di động rảo bước chạy ra ngoài, Hướng Thần không kịp tự hỏi động cơ của Bắc Bắc cũng vội vàng theo ra, may là chỗ hôm nay ở cũng không phải chỉ có mỗi nhà Hướng Thần, bên ngoài biệt thự nhà An Triệt còn có một con đường dẫn ra cổng, Hướng Bắc Bắc trải chăn của mình lên mặt đất, sau đó cởi giầy ngồi vào, lại đổ hết những thứ trong cặp sách ra, có sách vẽ có kẹo có Transformer… Cầm sách vẽ lên nằm sấp lên chăn rồi lật qua lật lại, quá tối, không nhìn được rõ lắm… Bĩu môi rồi vuốt cái bụng đang kêu ùng ục, lại bắt đầu lục cặp sách, lục tới lục lui cuối cùng móc ra được một cái túi gì đó, Hướng Bắc Bắc cười nhe hàm răng: “May là cánh gà hôm qua chưa ăn hết ha ha ha ha!”
Sau khi gặm đầy miệng mỡ xong, tay chùi hai phát, ôm Ultraman cứng cáp nằm trên chăn: “Tiểu Man à… Sau này cũng chỉ còn hai người chúng ta sống thôi… Tao cũng không phải con của quản lý nữa rồi… Hoa Hoa khẳng định sẽ không để tao làm bạn trai nữa… Hu hu hu hu nghĩ đến đó là tao lại thấy đau lòng… Tao rất thích Hoa Hoa… Cơ mà Tiểu Mạn ơi… Bây giờ tao đã là anh hùng rồi, mày biết cái gì là anh hùng không? Cô giáo Phương đã nói răng, anh hùng chính là người dũng cảm đấu tranh với thế lực tội ác! Cô có nêu ví dụ nha! Tiểu Man chính là anh hùng, sau này hai anh hùng chúng ta sẽ bắt đầu sống những tháng ngày của kẻ lang thang rồi… Giống như bác ở vòm cầu ấy… Tiểu Man à… Mày không thể rời khỏi tao đâu nhé, cô giáo Phương đã nói hai anh hùng cùng một chỗ gọi là anh hùng tiếc anh hùng, hai đồ đểu ở cùng một chỗ chính là kẻ vô dụng tiếc kẻ vô dụng, ba ba chính là kẻ vô dụng, chú An cũng thế, bọn họ lừa trẻ con, cả đời đều là kẻ vô dụng, Tiểu Man à… Tao khổ lắm… Vì sao tao lại có một người ba vừa xấu vừa vô dụng thế chứ, vốn chú An không phải thế… Vẫn là cô Phương nói đúng, gần mực thì đen, chú An mỗi ngày ở cùng với ba ba, quả nhiên đã xấu như ba ba rồi…”
Nghe thằng bé lẩm bẩm nói, Hướng Thần cảm thấy thất vọng, bản thân rốt cục là hình tượng gì trong lòng Hướng Bắc Bắc đây!
An Triệt thở dài đi tới bên cạnh thằng bé, sau đó ngồi xổm xuống: “Bắc Bắc về phòng đi nào, bên ngoài trời lạnh lắm.”
Hướng Bắc Bắc nhổm người ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ hiện vẻ nghiêm túc, nói: “Cháu không về đâu, cháu rời nhà trốn đi, hai người ai cũng đừng tìm cháu, hãy để cháu tự sinh tự diệt đi.”
Chân mày An Triệt co rút, đây rốt cục là học ai thế!
“Bắc Bắc vào nhà đi, chú An gọi cho cháu rất nhiều đồ ăn ngon, lát nữa cơm đưa tới rồi, cháu chắn ở cửa bọn họ không vào được.”
Thằng bé quay đầu lại: “Cháu không đi vào, cháu đã ăn no rồi.”
An Triệt cười khẽ: “Có thịt kho tàu, có cá mè sốt quế chua ngọt(món này gần như cá sốt chua ngọt, nhưng trình bày hình dáng như một quả thông, lúc bưng lên bàn thì sẽ kêu xèo xèo),có gà hầm, còn có cả vịt quay.”
“… Hừ, cháu không ăn!”
“Có 1 suất KFC, có pizza, còn có bánh ngọt hoa quả.”
“… Hừ… Hừ…” Sau khi hừ hai tiếng cực độ khí thế, bé len lén liếc nhìn An Triệt, hỏi với vẻ không tin lắm: “Đều là cho cháu sao?”
An Triệt vỗ đầu Hướng Bắc Bắc nhếch khóe miệng cười: “Ừ, chỉ cần Bắc Bắc không rời nhà trốn đi, ngoan ngoãn đi vào nhà với chú An.”
“Cháu không…”
“Nếu như cháu không vào, vậy chú liền gọi điện hủy bỏ?”
Nhìn động tác muốn lấy điện thoại ra của An Triệt, Hướng Bắc Bắc quýnh lên: “Cháu không phải muốn rời nhà trốn đi! Cháu đi ra ngoài đếm sao!”
Ôm Hướng Bắc Bắc xoay người vào nhà, Hướng Thần vẫn lẳng lặng đứng ở đằng sau nhìn một lớn một nhỏ, cầm lấy đồ đạc chất trên đất của Hướng Bắc rồi cười đi theo phía sau, thằng bé ghé vào vai An Triệt vội vàng kêu lên với Hướng Thần: “Ba ba, ba mau đi mua chút nhựa cao su đi! Lòng con bị nát hết rồi, không dính lại sẽ chết người đấy!!!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]