Hướng Thần có nguyên tắc của mình, hắn có thể vì tiền tài buông bỏ bản thân, nhưng không thể buông bỏ tự tôn trước mặt người khác, Hướng Thần là một con người kiêu ngạo, ở trong mắt hắn, An Triệt ngoại trừ việc có tiền hơn hắn, những thứ khác đều không thắng được hắn, đối với những việc a dua nịnh hót trước kia đều là bởi lợi ích bản thân, bây giờ gỡ bỏ chiếc mặt nạ xuống, hắn hoàn toàn không cần phải nịnh nọt thấp kém nữa, Hướng Thần không cao thượng, điển hình của một người dân nhỏ bé vì chút lợi ích của bản thân, nhưng so với An Triệt, chí ít hắn cũng sinh động hơn, sẽ cảm động sẽ biết ơn sẽ bởi vì một ông lão ăn mày mà ra tay cứu giúp, tuy rằng bây giờ còn đang đau lòng vì hai trăm tệ ấy, nhưng ít ra hắn đau mà cũng vui… .
Hồ Dương đẩy dọc ly rượu men theo quầy bar tới trước mặt Hướng Thần, nhìn chằm chằm vào sườn mặt Hướng Thần với vẻ sùng bái: “Cậu thật sự đã nói thế sao?”
“Ừ.”
Hồ Dương bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, con mắt đỏ bừng lóe sáng: “Cuối cùng… . Cuối cùng cũng đã có người phát hiện khuyết điểm máu lạnh ích kỳ không có chút tình người nào của y! Mắng hay lắm! Mắng độc lắm! Thần Thần… Tôi rất sùng bái cậu đấy…”
Khóe miệng Hướng Thần co rút: “Chính cậu cũng biết rõ sao còn ham thích thế?”
Hồ Dương thở một hơi thật dài: “Yêu ai yêu cả đường đi mà… Yêu con người y thì sẽ yêu toàn bộ khuyết điểm của y thôi… Nhưng mà cũng phải nói là, ở chung lâu như vậy rồi, cậu lẽ nào không có chút thiện cảm nào đối với An Triệt sao?”
Hướng Thần gạt tóc trước mắt thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với người đẹp: “Vốn cũng có mới phát sinh đấy, có điều còn chưa chui ra khỏi mặt đất, đã bị y đạp một phát rụt về rồi.”
Hồ Dương bĩu môi: “Tôi cảm thấy An Triệt có cảm tình với cậu đấy, hơn nữa không phải ít đâu.”
“Đây là sức hấp dẫn tự phát ra đấy, cậu có ước cũng không được đâu.”
“Được rồi được rồi, bản chất chim công, hormone siêu mạnh.”
Hướng Thần không cho là đúng, uống một ngụm rượu quay đầu nhìn Hồ Dương: “Giới thiệu phần công việc đi.”
Hồ Dương trừng mắt, đạp Hướng Thần một phát: “Cậu có ý gì, tốt nghiệp Harvard mà còn bảo tôi tìm việc hộ? Muốn mượn cơ khiến tôi nhục chứ gì!”
“Ừm, Ha của ha Như Lai Phật tổ ấy, tôi là đệ tử bảo vệ môi trường của ngài… .”
“Rắc”, một tiếng ly thủy tinh vỡ nát đầy đất, Hướng Thần nhảy búng người cách xa ghế một mét, Hồ Dương đập bình rượu vẻ mặt dữ tợn: “Đồ chim công chết tiệt! Cậu gạt tôi!!”
An Triệt đợi Hướng Thần một tuần, y cho rằng con người yêu tiền còn hơn cả con trai mình kia sẽ trở về, sau đó tiếp tục cười quyến rũ với mình, nhưng lần này An Triệt hình như đã sai rồi, một tuần sau, chuông cửa đúng là đã vang lên, người tới là Hồ Dương, phía sau vẫn là khuôn mặt khiêu khích như trước, An Triệt không mơ cửa, có điều Hồ Dương lại vẫn vào được, vỗ bụi đất trên người cười nhe răng: “Cậu bạn nhỏ phải đi học, nhưng mà túi sách ở chỗ anh, Thần Thần muốn tán gái nhưng ngay cả quần áo cũng không có để thay, An tổng không phải thu ve chai, chắc là sẽ không cần chút đồ cũ này chứ.”
Y lạnh mặt nhường đường, Hồ Dương chạy vào phòng của Hướng Bắc Bắc chùi nước mắt: “Con chim công chết tiệt kia thiệt quá đáng, An Triệt nhất định rất khó chịu, Diệu Diệu, hay là anh quay lại giúp y nhé.”
Hồ Diệu mang túi sách và quần áo của Hướng Bắc Bắc, kéo Hồ Dương đi ra ngoài: “Loại người như y sẽ đau lòng khổ sở sao? Anh nghĩ như vậy lại muốn quay đầu à? Anh là anh tôi sao! Sao lại thấp kém như thế!”
Hồ Dương ôm tay Hồ Diệu cọ một trận, sau đó kiên nghị nói: “Diệu Diệu! Anh là vì hợp đồng với con chim công kia! Anh phải thâm nhập địch doanh! Anh đến bên An Triệt nằm vùng! Bán đứng thân thể nhận hết đau khổ nhưng vẫn vì bạn bè không tiếc mạng sống, tình anh em cảm động lòng người biết bao nhiêu! Đây là anh hung dân tộc vĩ đại cỡ nào! Diệu Diệu, em nên vì em có một người anh trai như anh mà cảm… A! Sao đánh đầu anh!”
“Ngu ngốc.”
An Triệt vẫn khoanh tay ở ngực tựa bên bàn cơm, trên mặt bàn bày hợp đồng đã ký trước đó, Hồ Dương trừng mắt muốn đi tới cướp lấy, An Triệt cầm hợp đồng phất phất: “Tôi có thể tự cho hắn một cơ hội.”
Hồ Dương cười vẻ mặt mờ ám: “Nếu không thì tôi cũng tìm một đứa con, hợp đồng kia tôi đã ký rồi…”
Hồ Diệu một tay kéo người về phía sau, trừng mắt nhìn An Triệt, hừ lạnh: “Đừng tưởng rằng ai cũng sẽ thèm tiền của anh, cũng đừng tưởng rằng chỉ một mình anh có tiền, anh có thể lấy phần hợp đồng ấy đi kiện chim công, nhưng dù sao đi nữa, tôi với anh tôi cũng sẽ giúp hắn, Hồ gia chúng tôi dù không có nhiều tiền nhưng chút tiền mời luật sư thì vẫn có, hơn nữa, phần hợp đồng này của các anh thuộc loại buôn người, nếu như tôi không lầm, dù chim công có đi tù, anh cũng sẽ không được ung dung ngoài vòng pháp luật đâu!”
An Triệt nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào hai người anh em vẻ mặt hoàn toàn không giống nhau: “Hắn quyết tâm bỏ vụ này?”
Hồ Dương nhảy tưng tưng ở sau lưng Hồ Diệu: “Tôi làm! Tôi làm!”
Hồ Diệu nhấc cao chân đá Hồ Dương ở đằng sau, Hồ Dương ôm chân lủi ở một bên kêu rên, Hồ Diệu quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi lại quay lại nhìn An Triệt: “Để người như anh dạy con trai chim công, sau này sợ rằng sẽ trở thành một người đáng thương không có độ ấm không có tình cảm, cả đời chỉ biết ôm đống tiền mà chết trong đó thôi! Thái độ làm người của chim công tôi không biết, nhưng hắn chí ít có thể nhìn rõ, anh bây giờ một mình giữ hợp đồng khư khư không buông thật đúng là đáng thương quá, tìm một đứa con để dưỡng lão à? Kế thừa gia nghiệp ư? Cách làm của anh sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy xấu hổ!”
“Câm miệng! Cậu cho là cậu đang nói chuyện với ai!” An Triệt nắm chặt tay vẫn đang cố kìm nén ý muốn xông tối đấm cho thằng đó một phát, hắn thì là cái gì! Dựa vào cái gì nói với y như thế!
Hồ Diệu cười nhạt: “Anh là ai? Nếu không phải tên ngu ngốc ấy vội vàng đi lấy đồ tôi biết anh là ai sao? Một! Tôi không phải nhân viên của An thị, không cần nghe anh sai bảo! Hai! Tôi không thiếu chút tiền mà phải vẫy đuôi mừng chủ nịnh nọt anh! Ba! Tôi với anh không thân chẳng quen, hơn nữa hành vi của anh không đáng để bất cứ ai tôn trọng! Tôi dựa vào cái gì không thể nói chuyện với anh như thế?! Một người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế làm gì có tư cách chửi mắng ai!” Hồ Diệu mắng thật sảng khoái, hắn đã sớm muốn chỉ thẳng mũi An Triệt, mắng y một trận, cái hồi Hồ Dương mỗi ngày về nhà đỏ mắt về nhà, hắn không cầm dao xông tới đã là nhân từ với y lắm rồi.
Nhưng mà An Triệt đã nổi giận, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám mắng y như thế, y giơ tay lên vùng một cái tát qua, “bốp” một phát, một tiếng giòn tan vang lên, cả phòng khách trở nên yên tĩnh, Hồ Dương bưng má nhe răng nhếch miệng: “Anh không thể đánh em trai tôi.”
“Anh khốn nạn!!!!”
Sự việc xảy ra trong sự rống giận của Hồ Diệu và hai người đàn ông cùng bị thương, Hồ Dương giúp Hồ Diệu xoa nắn cánh tay với vẻ yêu thương: “Có đau hay không, Diệu Diệu có đau không hả!” Sau đó lại quay đầu nhìn An Triệt: “Anh cứ cầm lấy hợp đồng của anh đi, Thần Thần sẽ không về nữa, hắn căn bản không phải đồng tính luyến ái cũng sẽ không yêu anh, hắn chỉ có Bắc Bắc là con trai, hắn sẽ không để con hắn trở thành một con người máu lạnh không tình cảm như anh đâu!”
An Triệt lau vết máu nơi khóe miệng: “Để Hướng Thần tự tới nói với tôi, việc này không đến lượt người ngoài các cậu lo.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]