Sau khi ăn cơm xong, Hướng Bắc Bắc túm cánh tay An Triệt không buông: “Cháu muốn ngủ cùng ba ba và chú An.”
Hướng Thần vẻ mặt cảm động, đầu gật như muốn rụng, buổi tối, Hướng Bắc chen ở giữa hai người cười tươi rói nghĩ tới McDonald ngày mai, hai người lớn thần kinh căng thẳng rốt cục hoàn toàn thả lỏng, Hướng Thần vừa đặt đầu vào gối thì đã ngủ, còn ngáy khe khẽ nữa, An Triệt trợn tròn mắt nhìn trần nhà… Sau khi trải qua khúc nhạc đệm nho nhỏ vốn có thiện cảm với Hướng Thần, giờ thì hoàn toàn ngược lại, hơn nữa rõ ràng ngáy quá mức rồi… Nghe tiếng ngáy yếu ớt bên tai, An tổng thở dài: thích thì thượng đi… Lề mề cũng không phải biện pháp.
Ngày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức vang lên, ba người trên giường vẫn không chút động đậy như cũ, sau khi đồng hồ báo thức kiên trì vang oang oang nửa tiếng, An tổng rốt cục đưa tay lần mò trên mặt bàn, sau đó tìm được ‘hung thủ’, ném nó đi… Thế giới đã trở nên an tĩnh rồi…
Thế nhưng An tổng he hé mắt đã ý thức được một vấn đề…
Đầu nặng chân nhẹ… Tứ chi mềm nhũn… Họng khô khốc… . Các loại dấu hiệu cho thấy… An tổng lúc này, đã bị sốt rồi.
Thoáng cái đã ngã phịch lại giường không muốn động đậy, cánh tay không cẩn thận đụng phải người Hướng Bắc Bắc, cảm thấy nhiệt độ nóng giống mình thì An Triệt lại càng hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy, vỗ vỗ thằng bé, Hướng Bắc Bắc nói lầm bầm: “Ba ba, con đau đầu…”
Hướng Thần bên kia cũng dịch dịch lầm bầm: “Ba cũng đau…”
Khóe miệng An Triệt giần giật, lấy di động để ở một bên qua, nói đặc giọng mũi: “Suzanne, tới nhà tôi lấy tài liệu hội nghị của ngày hôm nay… Nhân tiện mang theo ba cái nhiệt kế với ba phần thuốc cảm sốt…”
Một giờ sau, tiếng chuông đã vang lên, An Triệt lảo đảo xuống lầu, đầu nặng đã nâng không nổi rồi, nhấc điện thoại ở cửa lên còn chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng Hồ Dương gào to ở bên ngoài: “Thần Thần! Tôi đến thăm cậu nè.”
Mặt An Triệt thoáng cái đen thành đít nồi, lạnh giọng cau mày: “Ai cho cậu tới.”
Hồ Dương cười: “À, lúc Suzanne đi ngang qua phòng vũ đạo thì bị trẹo lưng, tôi mang thuốc tới giúp.”
An Triệt xoa mi tâm nói một câu “nhảy tường mà vào”. Sau đó cúp điện thoại lên lầu ngủ.
Hồ Dường tức giận cắn răng, xắn tay áo muốn trèo lên, phía sau còn có một người dáng dấp sinh viên đi theo, hai tay đút túi lơ đãng nhìn hắn, trên vách tường trơn tuột hắn không tìm thấy chỗ nào bám víu, Hồ Dương quay đầu: “Còn nhìn! Đỡ anh lên nào.”
Sinh viên hừ lạnh: “Vội vàng lên đưa người ta cũng không cần.”
Hồ Dương quay đầu: “Em lo anh làm chi, anh hèn là do anh cam tâm tình nguyện!”
Sau khi trèo đi trèo lại, Hồ Dương cuối cùng đã leo vào Triệt gia, sau đó chạy tới mở cửa cho sinh viên: “Mời em là để bớt tiền, nếu như thực sự tìm bác sĩ cho họ, khẳng định không thể chi trả.” Vừa dứt lời sinh viên quay đầu muốn đi, khóe miệng Hồ Dương giần giật: “Hồ Diệu!!”
Sinh viên quay đầu: “Tự anh đi mà hèn, em không giảm giá trí cùng anh đâu, em còn phải đi học.”
Hồ Dương xoa nhẹ gò má, cười: “Diệu Diệu, đi vào với anh đi, dù sao đại học y của em kiểu gì cũng phải thực tập, ngày hôm nay tìm ba người miễn phí để mặc em luyện đấy!”
Hồ Diệu hừ lạnh: “Đừng muốn em đi giúp người đàn ông của anh.”
Hồ Dương nóng nảy, cầm cánh tay em trai bắt đầu nài ép lôi kéo: “Cái gì mà người đàn ông của anh, đã sớm không phải ròi, hơn nữa người ta bây giờ có bạn trai rồi, Diệu Diệu à, em sẽ không để mặc anh trai đau lòng chứ…” Nói rồi mắt phát đỏ: “Từ nhỏ anh đã không ngại cứt đái nuôi em lớn khôn, có đồ ăn ngon đều cho em ăn, có quần áo đẹp đều cho em mặc, em một khi bị cảm sốt nhức đầu thì người sốt ruột nhất không phải anh sao, em nhảy trẹo thắt lưng, anh vội vàng lo lắng ghê gớm, vì thế em đặc biệt đi học y… .”
Hồ Diêu ôm ngực: “Nói ngược rồi, còn có, em đi học đại học y không phải vì anh, ít tự mình đa tình.”
“Mặc kệ vì cái gì, bác sĩ đều phải cứu sống người mà! Bây giờ có ba người đang ngắc ngoải chờ em kìa! Hồ Diệu, hình tượng cao lớn lúc đó của em, khiến anh trai em cảm thấy tự hào lắm!”
Ba người ngắc ngoải đang quấn vào nhau sưởi ấm, Hồ Diệu lấy ba cái nhiệt kế ra nhét vào trong miệng mỗi người một cái, đẩy gọng kính tơ vàng mặt không biểu tình: “Một người bị sốt tự nhiên, hai người còn lại là do bị lây nhiễm.”
Hồ Dương đỏ mắt nhìn ba người trên giường: “Đáng thương ghê.” Xoay người chạy khỏi phòng ngủ, ở bên ngoài lục lọi một hồi lâu lại chạy vào, trong tay cầm thêm ba túi chườm nước đá: “Mau hạ nhiệt độ!”
Hồ Diêu liếc hắn, móc ra nhiệt kế nhìn qua: “Không có chuyện gì đâu, đi rót nước cho họ uống thuốc.”
Hồ Dương bưng nước vào, Hồ Diệu đưa những viên thuốc đã chuẩn bị cho hắn: “Ăn vào sẽ không sao rồi.”
Hồ Dương chớp mắt: “Đút thế nào? Miệng đối miệng à?”
… .
“Trực tiếp đút!”
Cố mãi cuối cùng cũng cho họ uống thuốc được, Hồ Dương ngồi ở một bên bắt đầu lật thứ mình mang đến: “Diệu Diệu tới giúp anh.”
Hồ Diệu đảo tròng mắt, biểu thị không có hứng thú, nhưng một lát sau lại ngồi không yên, bởi vì Hồ Dương bò lên trên giường bắt đầu cởi quần áo của An Triệt, Hồ Diệu đứng lên lạnh mặt rống: “Anh làm gì!”
“Cởi quần áo ha.”
“Hồ Dương! Anh đừng quá đáng! Làm những trò này trước mặt em, có thấy thẹn chút nào không hả!”
Tay Hồ Dương cứng ngắc ở trên người An Triệt, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên: “Em nghĩ đi đâu vậy… . Anh mua áo ngủ cho họ…”
Nhìn cái tay dần dần nắm lại trên người An Triệt, Hồ Diệu nhắm mắt lại thở dài một hơi: “Đi ra ngoài.”
“… Diệu Diệu…”
“Em thay giúp họ!”
Hồ Dương nhìn chằm chằm thằng em trai mặt xanh xám có chút khó chịu, người này vĩnh viễn đều không thể tiếp nhận sự thực mình là đồng tính luyến ái, ngay cả cha mẹ cũng đã cam chịu rồi, vì sao cậu ấy mãi không tuân cũng không bỏ, tảng đá thối mềm cứng đều không ăn, có một người anh trai là đồng tính luyến ái thì mất mặt lắm à? Hừ, càng lớn càng không đáng yêu.
Hồ Diệu cắn răng: “Lề mề gì đấy, còn không đi ra ngoài?!”
“Đi thì đi, em không nên yêu ba người họ mới tốt.”
“Anh cho rằng em là anh sao! Cứ là đàn ông thì yêu! Đi ra ngoài!”
Ba người nằm bệt trên giường vẫn ngủ ngon lành như trước, Hồ Diệu nhận mệnh giúp ba người đổi quần áo ngủ, hình vẽ mấy con thỏ trên nền trời xanh mây trắng, xem ra cũng là đồ để trẻ con thích, vội vàng đến giúp người ta cũng không cần, còn y như thuốc cao bôi trên da chó, lột cũng không lột được, tôi nếu là người đàn ông này đã sớm đuổi anh chết rồi! Từ nhỏ đến lớn không biết trong đầu có cái gì, rõ ràng tự tổn thương mình, ấy vậy mà còn đi giúp người khác, tim gan tỳ phê thận moi hết ra ngoài, không thèm quan tâm đến thằng em trai như tôi, xùy, tôi mới không cần anh quan tâm, ngu ngốc… .
Lúc này một tên họ Hồ tên ngu ngốc đang cầm nồi xào đứng lầm bầm trong bếp: “An Triệt thích ăn nhẹ… Cậu bạn nhỏ chắc là thích đồ ngọt… Thần Thần muốn khiêu vũ muốn cưa gái còn muốn câu dẫn An Triệt… Ừm, thịt bò có thể bổ sung thể lực… Diệu Diệu nói, ăn cái gì cũng được.. .”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]