"Đúng là cần có người chăm sóc... Nhưng cậu yên tâm, tôi ở gần đây, không sợ không kịp."
Hạ Mễ Chúc nghe hắn hỏi, biểu tình cũng không có gì không đúng thì thả lỏng một chút. Cậu cũng không có nói sai. Tuy cậu không ở trong ký túc xá nhưng sân huấn luyện cũng không ở trong học viện mà ở bên cạnh. Vừa lúc nó cũng ở bên cạnh quân khu và bệnh viện, mà ký túc xá tuy xa hơn chút nhưng vẫn gần hơn từ học viện đi ra. Cậu có thể trực tiếp đi qua đó.
"Gần đây? Xung quanh đây ngoài đồng ruộng rừng núi thì có cái gì?"
Giang Tấn đúng là bị cậu làm cho lú lẫn. Hạ Mễ Chúc lại bị hắn chọc cho bật cười. Nụ cười này khiến khuôn mặt cậu sáng bừng lên, có chút đáng yêu. Cậu vốn đã trắng, khuôn mặt vì không được nuôi dưỡng tử tế nên chẳng có thịt thừa gì, khung xương lại nhỏ, nhìn tổng thể thì một bàn tay có thể che hết. Đôi mắt thì lớn, lông mi cong vút lại dày, mũi nhỏ, đường môi đầy đặn. Nếu không phải biết rõ đối phương là Beta, trên người không có pheromone, tuyến thể chìm dưới làn da, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được thì hắn còn nghĩ người này là Omega giả làm Beta.
Lại thêm thân hình gầy nhỏ, Giang Tấn thật sự rất lo lắng cho cuộc sống huấn luyện sau này của Hạ Mễ Chúc.
"Tôi có người thân làm trong bệnh viện quân y, ở trong ký túc xá bên kia, có thể trực tiếp đi qua sân huấn luyện."
Hạ Mễ Chúc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-bao-bao-bo-tron-vo-em-dung-hong/2533875/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.