"Cậu muốn trở về một chuyến?"
Giang Tấn giống như không thể tin được mà nhìn cậu, ý tứ trong mắt chính là nói cậu điên rồi.
"Chỉ về nhìn một chuyến thôi, nhìn một cái rồi quay lại, nhanh lắm."
Hạ Mễ Chúc lời thề son sắt đảm bảo.
"Cậu nhìn mình là cái dạng gì đi rồi hẳn nói. Dù có nhìn một cái thì cậu có sức chạy về không?"
Giang Tấn thật muốn biết cậu vì ai mà khổ như vậy. Nếu không phải nhìn thấy ánh mắt khát vọng của cậu thì hắn còn tưởng cậu bị ép buộc đó.
"Tôi có thể mà, thật đó!"
"Tôi đi nhé!"
Hạ Mễ Chúc gấp không chờ được mà quay đầu bỏ chạy.
Giang Tấn mắt trợn trắng nhìn Hạ Mễ Chúc lảo đảo chạy đi, mấy lần còn thấy cậu như muốn ngã mà sợ hết hồn. Cuối cùng hắn dứt khoát theo chân cậu đến sân huấn luyện, nhìn cậu từ từ băng qua sân an toàn mới nhẹ thở ra, trong lòng thầm mắng cậu trâu bò.
Sau ngày hôm nay hiểu biết của Giang Tấn về Hạ Mễ Chúc phải đổi thêm lần nữa.
Không thể trách hắn, Hạ Mễ Chúc nhìn chính là cái dạng cần được người chăm sóc nếu không sơ sẩy một cái gió cũng có thể cuốn cậu đi. Nhưng không thể không hâm mộ cậu, Hạ Mễ Chúc có một trái tim không chịu khuất phục, ngoan cường muốn tiến về phía trước, mặc kệ trước mặt là bễ khổ vô biên.
Giang Tấn thở dài, hắn cảm thấy mình nên xốc lại ý nghĩ của chính mình, nếu không sẽ có ngày bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-bao-bao-bo-tron-vo-em-dung-hong/2533863/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.