"Phụt! Bạn học Omega cấp S này, cậu thật khiến tôi được mở mang tầm mắt."
Hạ Mễ Chúc cười phun một tiếng, lại dùng cái cách gọi dài ngoằng như vậy, dù lời nói không nhiều gợn sóng nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cậu là đang mỉa mai.
Chủ yếu là cách gọi này rất có uy lực đối với người đối diện, nhưng lại khiến người ta chỉ có thể ngậm bồ hòn chứ không biết làm sao để phán bác.
Rất nghẹn khuất.
Omega cấp S là một chuyện đáng tự hào, ai đầu thai tốt như vậy lại không tự hào chứ. Nhưng ở trong miệng Hạ Mễ Chúc nó lại mỉa mai như thế.
Người kiêu ngạo như Khúc Ninh có thể vượt qua luân lý bình thường, tự nhiên cũng sẽ chỉ thích để cái khái niệm này trong lòng, chứ chẳng suốt ngày treo ở cửa miệng. Như vậy thành ra chẳng phải là cậu ta chỉ có mỗi cái danh này nên mới kiêu ngạo như thế sao?
Mà thật đúng vậy còn gì.
"Phì..."
Hạ Mễ Chúc thấy sắc mặt cậu ta trầm xuống thì càng buồn cười hơn: "Sao vậy? Tôi gọi không đúng sao?"
Khúc Ninh sâu sắc liếc cậu một cái, sau đó ánh mắt cũng trở lại bình thường. Rõ ràng là không chịu cậu khích bác nữa.
Ha, tâm tính cũng rất kiên định, ít nhất không phải kiểu trình độ giống như Diêm Tố Nhữ.
Chỉ có điều...
"Tôi nghĩ một người kiêu ngạo từ trong xương như cậu, cũng sẽ có một cái giới hạn không thể vượt qua. Tôi thật sự rất tò mò, cái giới hạn đó của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-bao-bao-bo-tron-vo-em-dung-hong/2533721/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.