“Tiên sinh…” 
Hạ Mễ Chúc bị người nhấc lên khỏi vật to lớn kia, bối rối lại khó hiểu nhìn tiên sinh nhà mình cẩn thận ôm mình vào lòng, bụng nhỏ được vuốt ve dần thoải mái hơn mà nhỏ giọng hỏi thăm. 
Vật to lớn bị đè dưới mông khiến cậu càng thêm hoang mang mờ mịt. 
“Em…” 
Cậu muốn thanh minh gì đó lại bị Lộ tiên sinh cắt ngang: “Còn đau không?” 
Lộ Nguyên Hầu nữa nhẹ ấn lên bụng nhỏ của tiểu Beta vừa hỏi. 
Dưới ánh mắt quan tâm lại cứng rắn của hắn, Hạ Mễ Chúc không thể không thành thật nói: “Dạ còn…” 
“Em bị sao vậy…” 
Sau đó cậu hoang mang giương mắt lên nhìn tiên sinh nhà mình hỏi. 
“Tôi không rõ.” 
Lộ Nguyên Hầu nữa nói, nữa bế cậu lên đi vào phòng trong, lấy quần áo ngủ thoải mái mà lão quản gia chuẩn bị cho hai người cẩn thận mặc vào cho cậu. 
Hạ Mễ Chúc bị sự nghiêm túc của hắn dọa, im lặng ngoan ngoãn nhìn hắn chỉnh chu cho mình, đắp chăn cẩn thận. Cậu hai tay nắm lấy mép chăn tròn mắt nhìn người đàn ông vẫn đang trần như nhộng đứng bên giường, không thèm quan tâm bản thân có bị người nhìn hay không, nghiêm nghị nâng vòng tay lên, gọi đi. 
“Bác Đường, gọi bác sĩ đến phòng cháu giùm.” 
“Làm sao lại cần bác sĩ… Đợi một chút!” 
Lão quản gia vừa nghe đã theo bản năng hỏi lại, nhưng lão nhanh chóng phản ứng, lại nói một câu rồi tắt máy. 
“Tiên sinh…” 
Lộ Nguyên Hầu vừa hạ tay xuống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-bao-bao-bo-tron-vo-em-dung-hong/2533661/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.