Chương trước
Chương sau
“…”

Lộ tiên sinh đã nói như vậy rồi, Hạ Mễ Chúc ngoài trong lòng như được tẩm mật thì có thể nói cái gì nữa chứ.

“Em xin lỗi tiên sinh. Sau này em nhất định sẽ cẩn thận hơn, không khiến cho ngài lo lắng.”

Hạ Mễ Chúc ngoan ngoãn dụi đầu vào hõm cổ nam nhân, hứa hẹn.

Lộ tiên sinh ịn lên trán tiểu Beta một nụ hôn ôn nhu nhất thế gian, hai ba cái đã lôi được cậu ra ngoài.

Sau khi vệ sinh đơn giản lại được Lộ tiên sinh phục vụ ăn uống no đủ, Hạ Mễ Chúc thỏa mãn được Lộ tướng dẫn đi dạo một vòng tiêu thực, cả người đều là hạnh phúc ngất ngây.

Nơi hoa viên hoàng cung được ánh nắng bao bộc tồn tại một hình ảnh ấm áp lại bình yên mà đám cung nhân không chỉ được thấy một lần khiến họ bất giác quay đầu nhìn đến.

Chỉ là bình yên này vẫn bị người quấy phá lần nữa.

Diêm Tố Nhữ tựa như bị cái gì kích thích, hùng hổ dọa người lao tới chỗ họ, trên đường còn đụng trúng vài cung nhân cũng không thèm giữ dáng vẻ thường ngày.

Bộ dạng của cô ta bất giác khiến Hạ Mễ Chúc theo bản năng làm ra hành động bảo vệ bụng mình, đồng thời trốn đến phía sau lưng người đàn ông tìm kiếm che chở. Thật ra dù cậu không làm vậy thì Lộ Nguyên Hầu cũng sẽ không để cho Diêm Tố Nhữ lại gần. Nhưng hành động tự giác lại làm đến lưu loát của cậu thật sự đã lấy lòng được Lộ tướng ta. Biết bảo vệ bản thân là tốt rồi.



Hai người như vậy, chỉ là có vẻ Diêm Tố Nhữ không phải hướng về Hạ Mễ Chúc.

Cô ta chạy đến trước mặt Lộ Nguyên Hầu, giận dữ hét lên: “Tại sao anh lại sai người bắt cha tôi!?”

Tiếng hét của cô ta lớn đến mức nữa cái hoa viên đều nghe thấy mà quay đầu nhìn lại.

Hạ Mễ Chúc cũng bị cô ta làm giật mình, vẻ mặt ngu ngơ đi.

Cái gì vậy… Cha Diêm Tố Nhữ? Lộ Nguyên Hầu cho người bắt Diêm Hầu Tước?

Hạ Mễ Chúc ở phía sau ngẩng đầu nhìn sườn mặt của người đàn ông nhưng chỉ nhìn thấy nét lạnh lùng thường trực trên khuôn mặt đó. Vẫn là vẻ mặt khiến người ta không thể nhìn được rốt cuộc ngài ấy đang nghĩ cái gì.

Mà quả thật Lộ Nguyên Hầu chẳng có cảm xúc gì đối với sự chất vấn của Diêm Tố Nhữ cả.

Mà sự lạnh lùng đó của hắn chỉ có chọc giận Diêm Tố Nhữ hơn.

“Anh nói đi!”

Diêm Tố Nhữ chỉ thiếu chưa nắm cổ áo Lộ Nguyên Hầu mà hét vào mặt hắn hỏi. Hạ Mễ Chúc nghĩ có lẽ cô ta cũng muốn làm vậy lắm, chỉ là cô ta làm không được thôi.

Diêm Tố Nhữ thật sự là làm không được. Bởi vì cố kỵ rất nhiều thứ, đồng thời mục đích của cô ta là muốn hỏi cho rõ ràng nguyên nhân tại sao Lộ Nguyên Hầu lại bắt cha của cô. Cô ta sợ… Sợ Lộ Nguyên Hầu không chịu nói nên không dám làm bậy.

Trời biết thời điểm nghe tin cha bị bắt, Diêm Tố Nhữ đã hoảng sợ thế nào. Trước là Lý Hoằng, anh trai của Vương Hậu bị bắt, sau là cha cô ta… Diêm Tố Nhữ lòng đầy bất an đến không thể ngồi yên được mà chạy đến đây chất vấn Lộ Nguyên Hầu. Trong lòng cô ta biết, cho dù Lộ Nguyên Hầu có không trả lời cô ta thì cũng là bình thường thôi. Vậy nên cô ta chỉ có thể làm trong chừng mực, mong hắn có thể trả lời cô.

Cô ta dù kiêu căng ngạo mạn thế nào thì mọi thứ đều được hình thành dựa vào thân phận của cha cô ta. Hiện tại cha bị bắt, Diêm Tố Nhữ sao có thể không lo lắng.

Cô ta nhớ đến cuộc gọi cuối cùng của cha, ông bảo cô không cần trở lại Diêm gia trong thời gian này. Dù sao cô cũng chẳng biết gì cả, mà hiện tại cô còn là bạn đời hợp pháp của nhị hoàng tử, chỉ thiếu một cái hôn lễ nữa thôi nhưng cũng không thể lay chuyển được sự thật này. Giọng điệu tựa như đã hết cách rồi của ông, hiện tại chỉ mong cô ta không bị liên lụy khiến Diêm Tố Nhữ hoảng loạn trong lòng.

Vẻ mặt của cô ta nói cho Hạ Mễ Chúc biết Diêm Tố Nhữ không hề làm bộ. Lộ Nguyên Hầu thật sự đã bắt cha của Diêm Tố Nhữ.

Nhưng nguyên nhân đâu?

Chẳng lẽ liên quan đến việc hôm qua ngài ấy đi một ngày đến tối mịt mới về?

Bởi vì nhiều chuyện mà Hạ Mễ Chúc còn chưa có kịp hỏi gì cả, cũng không biết đế đô đang sóng to gió lớn. Tất cả đều bởi vì tiên sinh nhà cậu mà ra.

Ở lúc cả cậu và Diêm Tố Nhữ đều nghĩ Lộ Nguyên Hầu sẽ không trả lời thì lại nghe hắn nói.

“Nếu ông ta không có tội thì sẽ chẳng sao cả.”

Ý chính là ông ta có tội thì sớm muộn gì cũng phải trả giá cho những gì mình làm thôi.

Lộ Nguyên Hầu không có nói nhiều với Diêm Tố Nhữ, thả lại một câu nhưng vậy rồi dẫn Hạ Mễ Chúc vòng qua cô ta rời đi.

Ở thời điểm đôi bên sắp lướt qua nhau Diêm Tố Nhữ tựa như bừng tĩnh, bỗng nhiên vươn tay muốn giữ lấy Lộ Nguyên Hầu. Cho dù là Hạ Mễ Chúc đều nghĩ cô ta sẽ đắc thủ, bởi vì khoảng cách giữa hai người còn chưa đến một cánh tay.

Nhưng kết quả, họ đều đã xem thường người đàn ông này.

Phặc!

Cánh tay đang đỡ lấy Hạ Mê Chúc trong vòng một giây vừa buông cậu ra vừa giơ lên, một phát đánh văng hai cái tay của Diêm Tố Nhữ.

“Ư…”

Lực đạo kia đẩy cô ta về phía bên cạnh, đập lên cột đá trên hành lang, khiến cô ta bật thốt một tiếng rên rỉ khó nhịn, cũng cách xa hai người họ ra.

“Cô phải cảm thấy may mắn vì hiện tại cô đã được xem là người của hoàng thất.”

Lời này rơi vào tai cô ta, khiến Diêm Tố Nhữ ngã quỵ xuống đất, sắc mặt tái nhợt dị thường.

Cách nói này chẳng khác nào đang tuyên án tử hình cho Diêm Hầu Tước. Nói rằng ông ta có tội. Diêm gia sẽ rớt đài. Diêm Tố Nhữ nếu còn chưa có bạn đời thì sẽ bị liên lụy, phong quang trước đây đều mất hết.

Hạ Mễ Chúc nhìn Diêm Tố Nhữ đang ngồi dưới đất, sắc mặt không có cảm xúc gì đáng nói, càng không có mỉa mai khinh thường thương hại gì. Có chăng chỉ là vô cảm.

Nhưng cho dù cậu không cười cô ta, đế đô cũng sẽ không thiếu người lấy cô ta ra làm trò cười.

Trước là có Diêm Hầu làm bệ đỡ, hiện tại mất bệ đỡ kia rồi, Diêm Tố Nhữ dù đã thành người hoàng thất thì cô ta vẫn bị cười nhạo như thường. Nếu cô ta chịu yên phận thì thôi. Còn khác…

Hạ Mễ Chúc được Lộ Nguyên Hầu hộ tống hộ giá về đến phòng.

Lộ Nguyên Hầu nhìn bộ dạng lắm la lắm lét muốn hỏi lại thôi của cậu mà vừa thấy đáng yêu lại muốn cười.

“Diêm Hầu có liên can đến nhóm người buôn lậu phi pháp kia. Tuy ông ta không phải là người đứng sau nhưng cũng ăn lợi lớn từ đó.”

Từ thời điểm Lộ Nguyên Hầu tiếp quản chuyện này, hắn đã dùng mọi cách cài người vào trong. Từ Phong chính là do hắn phái đi, náu mình trong nhóm thủ lĩnh buôn lậu kia cũng chưa có liên lạc với bên ngoài mấy lần. Lần đầu tiên chính là thời điểm Lộ Nguyên Hầu bắt được Cố Thiệu, cũng là lúc hắn dây dưa với Hạ Mễ Chúc lần đó. Lúc đó Từ Phong chỉ mới vào tổ chức kia được một năm, chính là ở dưới trướng Cố Thiệu, hơn nữa cũng chỉ là một tên lính quèn mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.