Chương trước
Chương sau
Giang Tấn vừa từ chiến trường trở về trên người vẫn còn hơi muối. Hắn chỉ mới đến chiến trường được một tháng, bỏ lỡ cả thời gian nhìn hai đứa nhỏ của Hạ Mễ Chúc ra đời nhưng khí tức sát phạt trên người đã nồng đậm như vậy rồi.

Đúng là quân nhân phải ở trên chiến trường mới biết được ai mạnh ai yếu.

Có điều Giang Tấn không muốn nhìn thấy người trước mặt này chút nào.

“Cậu không muốn gặp ông ta sao?”

Giang Minh không nhiều cảm xúc nhìn Giang Tấn hỏi.

“Gặp ông ta làm gì?”

Giang Tấn hờ hững đáp lại, thuận tay cởi chiếc áo quân phục trên người xuống, nữa vắt ở trên thành giường nữa lấy khăn mặt đi đến phòng tắm công cộng của những người thợ mỏ trước đây. Bởi vì chiến tranh, mọi hoạt động của khu mỏ đều được cho ngưng lại. Khu mỏ trở thành khu tích trữ vật tư quân sự, quân nhân được an bài trong khu ký túc xá của thợ mỏ. Ngoài ra vì tình thế cấp bách nên rất nhiều lều trại được dựng lên làm nên nghỉ ngơi của binh lính. Nơi có cơ sở hạ tầng chắc chắn đều được dùng làm trạm quân y.

Bản thân Giang Tấn cũng là ở lều trại, tắm nước lạnh. Nếu không phải họ đều là Alpha, Beta, tố chất thân thể tốt hơn Omega, sợ rằng sẽ không chịu nổi cuộc sống kham khổ vượt xa bình thường như vậy.

Giang Minh không có vì Giang Tấn lạnh nhạt mà từ bỏ, ngược lại theo hắn ra tới tận nhà tắm công cộng sơ sài chỉ dùng mành vải để che chắn một khoảng không gian nhỏ hẹp đủ cho một người đứng. Thời điểm gấp gáp, hai người có thể cùng tắm để tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi một chút.



“Anh còn muốn nói gì nữa?”

Giang Tấn quay đầu nhìn hắn, thái độ không kiên nhẫn hỏi.

“Ông ta hiện tại là tù nhân của đế quốc, ngoài người phụ trách khảo cung thì còn ai sẽ đến gặp ông ta.”

Giang Tấn cảm thấy bản thân chẳng có chút tình cảm nào đủ mặn mà để phải ở lúc này đi gặp Giang Nghiêm. Giang Nghiêm từ sau khi bị bắt lại vẫn luôn được tra khảo. Mục đích tra khảo là muốn ông ta cung cấp những thông tin về đám man di kia, tựa như số lượng, tỷ như cơ sở vật tư ông ta cung cấp cho bên đó cũng như mục đích của ông ta khi đã thông đồng với bọn họ. Vậy mà Giang Nghiêm dù bị tra khảo thế nào vẫn không chịu nói ra nữa chữ.

Bảo Giang Tấn đến thuyết phục ông ta thì có vẻ hợp lý hơn.

Nhưng Giang Tấn lại không có tự kiêu đến mức cho rằng bản thân có khả năng đánh động được ông ta.

Mới đầu Giang Tấn còn thắc mắc sao Giang Minh không bị bắt giam luôn. Nói sao thì anh ta cũng là con trai hợp pháp của Giang Nghiêm. Nhưng Giang Tấn không muốn chủ động đi hỏi thăm gì anh ta, dần dần hắn không còn thắc mắc nữa.

Vậy mà hôm nay Giang Minh lại đến tìm hắn, hỏi hắn có muốn đi gặp Giang Nghiêm không… Giang Tấn thật sự rất muốn nói, hắn không rảnh.

“Dù sao ông ta cũng là cha cậu.”

Giang Tấn nghe mà lắc đầu.

Hắn không muốn lãng phí thời gian với Giang Minh nữa. Thế nhưng khi hắn quay đầu muốn đi vào phòng tắm thì Giang Minh lại bước lên tính giữ lấy hắn.

“Làm cái gì đây?”

Giang Tấn chỉ kịp nghe âm thanh quyến rũ kia, người đã bị kéo ra phía sau, một bóng dáng thon dài thẳng tắp chắn ở trước người hắn, giúp hắn đẩy lùi Giang Minh ra.

Giang Minh bị ám toán nhiều lần không thể nào không phản ứng nhanh hơn mà trước một bước bị bàn tay kia đánh xuống đã rụt tay về, đồng thời né ra xa, cách người mới tới hai mét rồi lạnh lùng nhìn hắn.

“Nếu cậu rảnh như vậy, còn tinh lực tràn trề không biết sài đâu cho hết thì lên chiến trường đi.”

Vệ Kiêu cặp mắt hồ ly sắc lạnh nhìn chằm chằm Giang Minh. Tuy cấp bậc hai người giống nhau nhưng ánh mắt này vẫn khiến cho Giang Minh rùng mình.

Lúc này hắn mới nhận ra một điều, người trước mặt hắn là một quân nhân chân chính, đã từng lăn lộn trên chiến trường rồi mới có được quân hàm như hiện tại. Tất cả không phải là hữu danh vô thực.

Những người sinh sau đẻ muộn như hắn làm sao chống lại được khí thế của một người tay đã dính máu tươi nhiều như Vệ Kiêu chứ.

Đó không chỉ là khí tức Alpha, đó còn là khí huyết sát và sự máu tanh chỉ có những người trải qua sống chết mới có được.

“Binh nhất Giang Minh, trở về phòng của cậu đi.”

Trên quân đội trước tiên là nhìn quân hàm, nghe quân lệnh. Giang Minh dù có phân thận gì cũng phải nghe mệnh lệnh mà làm việc chứ chẳng nói hiện tại hắn chẳng có thân phận gì.

Giang Tấn nhìn bóng lưng có chút hậm hực đi xa của Giang Minh, trước là thở dài cảm khái, sau đó là cảnh giác nhìn người rõ ràng vừa mới giúp hắn đánh đuổi kẻ khác, hiện tại lại một phát đẩy hắn vào phòng tắm, ấn hắn ở trên tường đất lạnh lẽo thô sơ. Hắn đã thử vùng vẫy nhưng chẳng thể nào đẩy được người này ra, không thể bình tĩnh nổi mà nổi giận trừng trừng nhìn anh ta.

“Anh! Ưm…!!!”

Giang Tấn không thể tin nổi trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc, đầu óc lung tung rối loạn như một đống bùi nhùi không ra hình dạng.

Vệ Kiêu lại giống như chẳng thèm quan tâm mà ấn chặt người trên tường, không ngừng gặm cắn đôi môi mỏng trước mặt, nghấu nghiến đến mức nó sưng đỏ lên như muốn bật máu đến nơi.

Thời điểm người kia bởi vì không biết đủ mà bậm mạnh môi mình, tuy không đến mức bị rách nhưng khiến hắn buông lỏng khớp hàm mà luồn đầu lưỡi vào Giang Tấn mới giật mình mà làm ra phản kháng.

“Ưm anh! Ha…”

Kết quả ngăn không được lại khiến bản thân bật ra một tiếng quái dị lại chọc người rùng mình, Giang Tấn cũng không có thoát khỏi được sự kiềm chế của người kia.

Phặc!

Người kia khiến người nổi điên như vậy, cũng không nhìn đã một phát bắt được hai cổ tay của hắn mà giam cầm sau lưng, buộc hắn phải ưỡn thân lên, lại càng giống như đang hưởng ứng sự trêu chọc nơi đầu lưỡi. Thời điểm chọc người tức giận nhất là người này… Người này còn đưa tay chạm vào huynh đệ không biết vì nguyên nhân gì mà cứng lên của hắn, mạnh mẽ cách lớp quần xoa nắn.

Giang Tấn dùng hết lý trí mới không theo bản năng Alpha bị khiêu khích mà phóng thích pheromone đi phản kháng hành vi quá mức của hắn. Dù biết làm vậy cũng chẳng được gì nhưng không làm gì cả như này… Giang Tấn chỉ biết hắn càng ngày càng mặc người đòi hỏi…

“Ha…”

Ào! Ào!

Âm thanh ma mị lập tức bị tiếng nước dội cho tan biến, cũng giúp che đi bất thường đang diễn ra trong căn phòng tắm một người đứng còn khó lòng mà giang tay được, lúc này lại đồng thời nhét hai người nam nhân thân cao thước tám.

Quần áo bị ướt dính bết vào người cũng không khiến người ta đè nén như kích thích nơi hạ thân. Giang Tấn không thể nhìn nổi hình ảnh hai vật nam tính kích thước chẳng khác gì nhau mấy dính cùng một chỗ đang bị người kia cùng lúc tuốt lộng lên mà gục đầu trên vai Vệ Kiêu. Hai tay đã bị thả ra từ lúc nào nhưng hắn lại như quên mất phản kháng… Hắn trước không, sau cũng không muốn lý giải ý nghĩ trong lòng hắn lúc này.

May mắn… May mắn người kia dù sắc tình mà xoa nắn mông hắn cùng tiểu huynh đệ thì cũng không có làm gì nhiều hơn. Thời điểm cả hai cùng bắn ra, người kia cũng buông tha hắn. Sau khi mút mạnh lên môi hắn một cái rồi để nguyên cây đồ ướt như vậy mà bước ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.