“Cứ như vậy mãi cũng không phải là chuyện tốt.”
Vệ Kiêu nghiêm mặt nói.
“Không phải mọi chuyện vẫn ổn sao?”
Một vị thiếu tướng bên phía Hạ quốc khó hiểu hỏi lại.
“Như vậy là tốt?”
Vệ Kiêu không cảm xúc nhìn hắn tựa như nhìn một tên không có đầu óc, chẳng biết tại sao lại lên được quân hàm thiếu tướng. Mười phần là mua quan bán chức mà có chứ chẳng thế nào tệ đến như vậy.
Hai bên nhìn như ngang tài ngang sức với nhau, thế nhưng làm sao bọn họ chịu nổi phương thức hao tổn như vậy. Bọn man di hung tàn như thế, nói không chừng một ngày không xa, bọn họ sẽ bởi vì không chịu nổi tiêu hao mà ngã xuống trước. Đến lúc đó cũng không cần đám man di đánh tới thì quân đội của họ đã trực tiếp tan rã rồi.
“Đã tra được vị trí của bọn chúng chưa?”
Lộ Nguyên Hầu sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt trước ngực, những ngón tay đan chéo vào nhau, nhìn như thả lỏng thực chất toàn thân lại như không có sơ hở dù ở đây không có kẻ thù, trực tiếp vào vấn đề mà hỏi.
“Máy bay không người lái đã phái đi rồi nhưng nữa đường đều đụng phải từ trường quấy nhiễu.”
Một thiếu tá bên Tây quốc nói.
Thật ra tình huống này cũng giống như trước đây khi họ do thám vùng biển phía Bắc đó, nó không còn là điều bất ngờ nữa. Chỉ là hiện tại họ cần phải tìm được điểm đột phá nên tình huống của địch họ nhất định phải hiểu rõ, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-bao-bao-bo-tron-vo-em-dung-hong/2533573/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.