Một trận binh hoang mã loạn, Vệ Kiêu được đưa vào phòng cấp cứu tạm thời. Giang Tấn tuy không bị thương nặng như hắn nhưng vết thương nhỏ rất nhiều, còn cạn kiệt sức lực. Trong lúc Hạ Mễ Chúc xử lý vết thương cho thì hắn đã ngủ thiếp đi rồi.
Hạ Mễ Chúc không biết rốt cuộc họ đã gặp chuyện gì, chỉ có thể lo lắng mà chăm sóc cho hắn.
Một hồi sau sư phụ đi ra, Hạ Mễ Chúc vội chạy tới im lặng nhìn ông ý hỏi.
“Mũi tên không trúng điểm yếu hại nhưng đầu mũi tên có độc. May mắn là chúng ta có biện pháp giải độc. Nếu là ở thời xưa thì…”
Mạc Thanh thở dài nói.
“Trúng tên?”
Hạ Mễ Chúc khó hiểu hỏi lại. Cậu đã chữa trị cho rất nhiều người nhưng chưa thấy ai bị thương bởi tên cả. Đám người man di kia có vũ khí nóng, vũ khí lạnh cậu toàn thấy vết thương từ giáo mác lao các kiểu thôi.
“Vậy cũng phải đợi họ tỉnh lại rồi mới có thể biết được rồi.”
Mạc Thanh cũng không rõ nên chỉ có thể nói như vậy.
“Anh ta không sao chứ?”
Đúng lúc này phía sau vang lên âm thanh mệt mỏi của Giang Tấn. Người này vừa tỉnh lại, chắc là không có nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ.
“Sao cậu không ngủ thêm chút? Không nguy hiểm nữa rồi.”
Hạ Mễ Chúc lo lắng nhìn hắn.
Giang Tấn lắc đầu.
“Lộ tướng đâu?”
Hắn hỏi.
Lộ Nguyên Hầu sau khi đưa Vệ Kiêu vào phòng cấp cứu thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-bao-bao-bo-tron-vo-em-dung-hong/2533569/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.