Đêm lặng lẽ đến, buổi tối hôm nay Viêm Minh trực ban, cho nên tất nhiên, hắn cũng không thả Tần Hiểu trở về. Ăn xong cơm tối, hai người đi tới phòng nghỉ chuyên dụng.
Mở cửa, Tần Hiểu ngẩn người. Viêm Minh ở phía sau nhìn hắn một cái, đẩy Tần Hiểu vào cửa, một bên hỏi," làm sao vậy? Sững sờ ở cửa làm gì?"
"Ách..." Tần Hiểu chỉ chỉ phía trước.
Lúc này Viêm Minh đã thấy người nằm trên giường ngủ là—— Lưu Ngọc, Viêm Minh nhíu nhíu mày," Cô ta sao còn ở đây, không về sao?"
Tần Hiểu đi vào, đem cửa đóng lại," Ai biết được. Có cần kêu cô ta dậy về nhà không?"
"Sách, kêu đi." Viêm Minh đi tới ghế nằm trong phòng chờ, đạp một cái" Này, đứng lên, cô nên về nhà rồi."
Lưu Ngọc một chút động tĩnh cũng không có.
Viêm Minh không kiên nhẫn nhìn cô ta một cái," Này, cô giả bộ không nghe thấy sao? Mau đứng lên, đã trễ thế này, cô nên về nhà rồi."
Nói xong Lưu Ngọc vẫn không có chút động tĩnh.
"Có điểm kỳ quái a." Tần Hiểu đến gần nhìn thoáng qua, lúc này Viêm Minh mơ hồ ý thức được một tia không thích hợp.
Hai người cong lưng nhìn sát vào Lưu Ngọc, Tần Hiểu vươn tay chạm chạm Lưu Ngọc," Lưu Ngọc... Tê." Giống như là bị đâm, Tần Hiểu đột nhiên rút tay về.
"Làm sao vậy?" Viêm Minh đứng dậy nhìn về phía Tần Hiểu, Tần Hiểu nhìn vào bàn tay của mình, không có vết thương, cậu trái phải lật tay mình xem một chút," không có việc gì. Không biết vừa rồi sao lại thế này, tôi chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-banh-bao-di-troc-quy/4601883/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.