Chuyện xảy ra ở cổ mộ hôm đó cùng việc sơ tán các học sinh vẫn kinh động tới thôn dân. Khi Khâu Viễn công khai thân phận, miễn cưỡng đem các thôn dân trấn an, nhưng vẫn có một số lão nhân tương đối mê tín, cho rằng việc quật mộ người khác là hành vi thiếu đạo đức nến cuối cùng dẫn đến báo ứng. Bất quá sau khi trải qua chuyện này, các thôn dân cũng sẽ không tiếp cận cổ mộ, điều này cũng bớt đi không ít phiền toái cho Địch Hạo.
Tần Hiểu lôi kéo Bành Vũ chuẩn bị liễu cùng cháo gạo nếp cho giáo sư xong, liền quấn Địch Hạo muốn xin phật châu hộ thân.
"Địch đại ca... Hắc hắc, anh cũng cho em một phật châu hộ thân giống Bành Vũ được không?" Tần Hiểu lôi kéo Địch Hạo không tha, chết sống bắt Địch Hạo cho cậu một cái phật châu hộ thân.
"Tôi hiện tại không có!" Địch Hạo kéo tay Tần Hiểu đang đặt trên người mình "Nếu cậu muốn, tôi có thể khai quang cho vòng tay của cậu cũng được."
"A?" Tần Hiểu nghĩ nghĩ "Hình như sinh nhật trước mẹ tôi có tặng tôi một chuỗi hạt ngọc. Bất quá, hẳn là không có tác dụng đi"
"Ngọc càng tốt, có thể chứa đựng linh lực càng nhiều"
"Thật vậy chăng! Thật tốt quá. Nhưng mà tôi không có mang theo, chờ lúc trở về anh liền truyền linh lực cho nó đi" Hai mắt Tần Hiểu sáng lên nói
"Được rồi, lúc đó cậu gọi điện thoại cho tôi là được, Nhưng mà..." Địch Hạo chuyển câu chuyện "cậu biết vòng tay có quang mang, cũng không phải là miễn phí cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-banh-bao-di-troc-quy/4601871/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.