Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Lúc này, thanh niên còn vô cùng xấu xa cắn tai hắn, nhỏ giọng: "Tôi đi mở cửa cho cậu ấy vào nhé."
"... Đừng." Hàn Dục Hào chợt mở mắt.
Tay víu lên vai thanh niên có chút luống cuống, giây tiếp theo thì sờ soạng, lung tung che miệng thanh niên, Thi Gia ngửi được mùi của bông y tế, là mùi trên người hắn mà lúc trước khi ăn cơm Hàn Đông Dương có nói đến, thật ra không hề khó ngửi chút nào.
"... Vậy anh chủ động hôn tôi chút đi."
Thi Gia giống như là không chịu được dáng vẻ này của ai đó, thật ra hắn cực kỳ ghét kiểu lạnh lùng này của Hàn Dục Hào, bộ dáng không thèm để ý đến cái gì đó, ngoại trừ cậu em trai bảo bối kia của hắn.
Đợi hồi lâu cũng không thấy phản ứng, Thi Gia đột nhiên dừng động tác lại, đưa tay lên xoa nắn vành tai đo đỏ của Hàn Dục Hào, vành tai có chút lạnh, trên đó có dấu răng của hắn, không nhận được đáp lại, giọng nói của Thi Gia mang theo vài phần uy hiếp: "Thật không hôn đúng không?"
Nói xong, Thi Gia giả bộ đẩy hắn ra tính đi mở cửa, bỗng nhiên có một bàn tay nắm thật chặt đồ của hắn, cứ như thế, đôi môi toả ra hơi thở nóng ấm, từ từ lại gần hắn.
Sau khi môi chạm môi, Thi Gia trả thù cắn lên đầu lưỡi của hắn, đau đến Hàn Dục Hào co đầu lưỡi lại, còn có thể nếm được vị mằn mặn.
"... Nếu như lúc anh mặc quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-truoc-khi-ly-hon/3068460/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.