*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bên này Lâm Ngạn đang trình diễn kịch nụ hôn nồng nhiệt hừng hực, bên kia Diệp gia náo nhiệt cũng không chút nào thua kém. Diệp Cảnh Văn nắm bắt cơ hội thời điểm đôi tham ăn ở dưới lầu tắm rửa, ôm Diệp Hằng chính là làm một nụ hôn sâu đúng tiêu chuẩn. Diệp Hằng vừa tức vừa hận, dùng sức đánh Diệp Cảnh Văn hai cái, Diệp đại thiếu mới thỏa mãn liếm miệng một cái, bộ dáng thỏa mãn này thiếu chút nữa khiến cho Diệp Hằng nổ tung. Khiêu mi nhìn Diệp Cảnh Văn, Diệp Hằng không tự chủ tốn hơi thừa lời, cái đức hạnh hiện tại này, thật đúng là ứng với câu châm ngôn kia, điển hình lợn chết không sợ nước sôi! Thật giống như Thiên Bồng Nguyên Soái! Nhìn Diệp Cảnh Văn, lại nghĩ đến Trư Bát Giới, Diệp Hằng không giải thích được tâm tình tốt lên rất nhiều, vỗ vỗ cánh tay của Diệp Cảnh Văn, có chút bất đắc dĩ, “Nói đi, ngày hôm nay xảy ra chuyện gì?” Diệp Cảnh Văn cười khẽ một tiếng, khó có được Diệp Hằng nhịn đến bây giờ mới hỏi. “Một vấn đề một nụ hôn, như thế nào?” Diệp đại thiếu không hổ là gian thương, sắc mặt cò kè mặc cả thật đúng là thời khắc tồn tại. Diệp Hằng cũng không giận, trực tiếp đóng sầm cửa chuẩn bị nhắm mắt làm ngơ. Diệp Cảnh Văn vội vàng kéo cậu, liếc mắt xuống toilet dưới lầu, thấy cửa đóng thật chặt, lúc này mới lên tiếng. “Em đối với Lâm Ngạn hiểu bao nhiêu?” Nhắc tới Lâm Ngạn, ra đa bao che khuyết điểm của Diệp Hằng lập tức khởi động, vừa thấy ánh mắt của Diệp Cảnh Văn đã cảnh giác, Diệp Cảnh Văn vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, nhất thời có chút đắng chát dâng lên, chỗ trống hai năm qua mới là điều tiếc nuối lớn nhất trong đáy lòng của y! Diệp Hằng lập tức ý thức được chính mình đả thương Diệp Cảnh Văn, nhất thời có chút luống cuống, bất quá cậu người này tính cách quật cường, chính là tâm lý lật đật, trên mặt còn là bộ tính tình liều chết. Diệp Cảnh Văn lập tức liền đau lòng, vội vàng ôm lấy cậu, “Không có việc gì, không có việc gì, Lâm Ngạn là người nhà của em, cũng là người nhà của Diệp Cảnh Văn tôi.” Diệp Hằng bị hắn ôm như vậy, cũng đã quên giãy dụa, khí thế trên người giảm xuống, “Diệp Cảnh Văn, tôi không phải cố ý. Lâm Ngạn mang theo hai đứa con không dễ dàng, tôi không hy vọng y bị tổn thương gì.” Diệp Cảnh Văn vừa nghe lời này, dòng thương tâm mới vừa rồi lập tức không còn, lôi kéo Diệp Hằng vào phòng của hắn, đem cửa phòng khóa trái, mới trịnh trọng đối Diệp Hằng nói, “Chu Mặc đối với Lâm Ngạn có tình ý, có một số việc tôi vô pháp nói cho em biết, nhưng là chuyện này tôi không phản đối, chũng ta cũng không có quyền phản đối.” “Cái gì?!” Hai mắt Diệp Hằng trợn tròn, giật mình nhìn Diệp Cảnh Văn, “Lâm Ngạn là nam! hơn nữa còn là cha của hai đứa nhỏ!” Diệp Cảnh Văn gật đầu, thật đúng là cha “ruột”! Diệp Hằng cảm thấy thế giới quan của cậu lại lần nữa bị Diệp Cảnh Văn đổi mới một chút rồi! Cái mặt than kia của Chu Mặc cư nhiên sẽ thích Lâm Ngạn?! Sai! Đại thiếu gia này điều không phải thích bệnh tâm thần Khâu Thiện kia sao! Vừa nghĩ tới Khâu Thiện, lại nghĩ đến Lâm Ngạn, trong đầu Diệp Hằng đột nhiên chợt lóe linh quang, nhất thời từ trên ghế nhảy dựng lên, “Chu Mặc hắn muốn tìm một thế thân!” “…” Lời này tuy rằng không sai, thế nhưng nói thế thân này cũng là chuyện sáu năm trước, đặt ở hiện tại, sợ rằng có chút không thích hợp. Thấy Diệp Cảnh Văn không nói chuyện, đồng chí Diệp Hằng lập tức tiến vào hình thức chiến đấu, nếu như hiện tại Chu Mặc ở trước mặt cậu, Diệp Hằng tuyệt đối có thể đi lên quăng cho y hai cái tát luyện tay một chút, thuận tiện làm cho Chu Mặc tỉnh não. Diệp Cảnh Văn không có ngăn cản, điện thoại của Diệp Hằng đã gọi đi rồi, tốc độ này có thể cùng cậu năm đó liều mạng rời nhà trốn đi, tuyệt đối mạnh mẽ vang dội! Chu Mặc nghe thấy tiếng chuông di động, cũng không có tay nhận, ôm Lâm Ngạn vào xe. thật vất vả đem ma men an trí tốt, mới chậm rãi nhận điện thoại. “Chu Mặc, anh nếu như dám đùa bỡn Lâm Ngạn, tôi tuyệt đối sẽ giết Diệp Cảnh Văn cho hả giận!” “…” “…” Chu Mặc có chút im lặng nhìn cái người ở trên xe ngủ đến bát tỉnh nhân sự, rất là bình tĩnh mở miệng, “Không cần đem Diệp Cảnh Văn so với Lâm Ngạn, đàn ông của chính mình muốn giết muốn chém tùy cậu. Tùy tiện nói cho cậu biết một tiếng, tôi đối với Diệp đại thiếu nhà cậu một chút hứng thú cũng không có.” Nói xong trực tiếp tắt máy, xoay người vào xe, phân phó tài xế thay thế lái xe. Tuy rằng không biết Diệp Hằng ăn thuốc nổ gì, bất quá người này không thuộc về hắn quan tâm. Ôm lấy Lâm Ngạn say rượu an tĩnh ngủ, để cho cậu thoải mái gối lên đùi của mình, trong đầu còn đang dư vị kích tình mới xảy ra kia. Lâm Ngạn uống rượu nhìn đến chính là một đoàn màu hồng, mỹ vị cực kỳ. Đáng tiếc chỉ có thể nếm một chút, nếu như ngày hôm nay thất thố, Lâm Ngạn nhất định lại sẽ chạy giống như sáu năm trước ngay cả cái bóng cũng không có. Việc này còn thiếu chút độ lửa, không gấp được… Chu Mặc bên này thất thần, Diệp Hằng bên kia lại có chút sững sờ, “Chu Mặc đùa thật?!” Diệp Cảnh Văn có chút tò mò nhìn bảo bối nhà mình, “Câu nào nghe ra được?” Vừa nãy hai người lớn tiếng như vậy, nên nghe hắn đều nghe thấy được, kết luận mạnh mẽ như vậy từ câu nào nghe ra được?! Diệp Hằng có chút kỳ quái nhìn hắn, “Anh không phải là anh em tốt nhất với Chu Mặc sao, anh thậm chí ngay cả Lâm Ngạn người bèo nước gặp nhau này đều so ra kém hơn?” “…” Cái biện pháp so sánh này chính là hắn cũng phải thua bởi ba cha con Lâm Ngạn này đi?! “Cha nuôi…” Lúc hai người đều đang ngẩn người tự an ủi tâm mình bị hoảng sợ, đôi tham ăn đã được người giúp việc chăm sóc rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ. Cửa vừa mở ra, Diệp Hằng thấy đôi tham ăn đều tự mặc áo ngủ đáng yêu vô cùng, một là cừu lười biếng, một lại là mẹ sói hồng…… (Trong phim hoạt hình cừu vui vẻ là sói xám, các bạn có thể search gg 《喜羊羊与灰太狼》) “Kiệt tác của cha các con?” Diệp Hằng rất là bất đắc dĩ nhìn Lâm Thang Viên. Lâm Đậu Bao rất hiểu cha nuôi của nhóc, mẹ sói hồng gì gì đó thực sự là làm người không thích a…. Kéo góc áo cha nuôi, lập tức đung đưa đuôi, “Chị rất thích bộ quần áo này.” “…” Diệp Hằng hoàn toàn bại bởi con gái nuôi bảo bối của cậu, ôm lấy Lâm Đậu Bao hôn một cái, lặng lẽ ghé vào lỗ tai của nhóc nói rằng, “Con có thể ngăn cản.” Lâm Đậu Bao nhún vai, vỗ vỗ vai cha nuôi của nhóc, thôi đi, Lâm Thang Viên ngay cả Đại Lâm đều diệt, còn để ý chính mình nho nhỏ?! Một lớn một nhỏ hoàn tất giao lưu bằng mắt, nhìn vẻ mặt khinh bỉ nhìn bọn họ của Lâm Thang Viên, lập tức rất thức thời trở về phòng đi ngủ. Lâm Thang Viên chậm rãi đi theo phía sau của hai người, cũng không nhiều lời. Thấy Diệp Cảnh Văn nhìn bé, cũng chỉ là lễ phép gọi một tiếng chú Diệp, quả thực chính là phiên bản nhỏ của Chu Mặc a, Diệp Cảnh Văn trong lòng oán thầm, giọng điệu bé con kia là di truyền mười phần mười của thằng nhãi Chu Mặc này. “Lâm Đậu Bao, Đại Lâm dặn chính em tự ngủ, không được theo cha nuôi ngủ.” Ngay khi Lâm Đậu Bao bò lên trên góc giường của Diệp Hằng, bạn nhỏ Lâm Thang Viên túm chặt thời cơ mở miệng. Lâm Đậu Bao lệ rơi đầy mặt nhìn bé, chị cậu chính là cố ý! Yên lặng đứng dậy, yên lặng mở cửa phòng đối diện, nặng nề đóng sầm cửa! Đứng ở một bên xem trò vui Diệp Cảnh Văn thiếu chút nữa liền cười đứt hơi, nhóc quỷ con nguyên lai cũng có lúc nóng nảy! Lâm Thang Viên hoàn toàn không cảm thấy bạn nhỏ Lâm Đậu Bao bất hòa một tí nào, cùng hai vị người lớn nói ngủ ngon liền vào phòng, lưu lại gương mặt Diệp Hằng kinh ngạc. Bé con kia như nào càng ngày càng không đáng yêu rồi! Diệp Cảnh Văn đối với điểm này ngược lại rất vui khi thấy, lôi kéo Diệp Hằng vào phòng của mình, các loại canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, Diệp Hằng rốt cuộc không có chạy ra được cửa phòng. Chờ lúc Diệp Hằng ngủ mê mang, Diệp Cảnh Văn mới gọi điện thoại cho Chu Mặc. “Chiến tích như thế nào?” Điện thoại vừa thông, Diệp Cảnh Văn bắt đầu nhiều chuyện hỏi. Chu Mặc ngược lại cũng không giận, bất quá hắn từ trước đến nay không có ham mê chia sẻ chuyện tình cảm với người khác, “Hai đứa nhỏ vẫn ổn chứ?” Diệp Cảnh Văn cười khẽ một tiếng, “Tôi có thể nói thật không?” “Nói.” “Chu Mặc, cậu hẳn là vui mừng không có treo cổ trên thân cây Khâu Thiện, nếu không một đôi bảo bối tham ăn như vậy có thể đi đâu tìm?!” Chu Mặc đứng trên ban công, hứng gió, cũng khẽ cười, đáng tiếc dáng tươi cười còn chưa đạt tới đáy lòng, hắn có thể vui sướng vì chuyện tốt này, thế nhưng đối với Lâm Ngạn mà nói là ký ức đau xót vô pháp xóa đi trong sinh mệnh của cậu. “Diệp Hằng biết bao nhiêu?” Diệp Cảnh Văn sửng sốt một chút, lập tức ý thức được đối phương đang hỏi cái gì, liếc nhìn người đang ngủ ở bên cạnh, nở nụ cười, “Diệp Hằng đối với tình yêu vẫn luôn rất trì độn, ngày hôm nay chỉ là đề tỉnh cho cậu ấy, miễn cho lần sau gặp cậu ấy tìm cậu liều mạng, Lâm Ngạn cũng xử lý không tốt.” “Cám ơn!” Chu Mặc nghe thấy trong phòng có tiếng động, vội cúp máy, chạy vào trong phòng nhìn, liền thấy Lâm Ngạn cuộn tròn thân thể lại, trên mặt đã có nước mắt. “Lâm Ngạn?” Chu Mặc vội bò lên giường, đem người ôm vào trong ngực, có lẽ tìm được chút cảm giác an toàn, người vẫn cuộn tròn thân thể mới chậm rãi thư giãn ra. Nửa tỉnh nữa mơ liếc mắt nhìn Chu Mặc, lập tức vùng vẫy giống như thấy quỷ. Chu Mặc lập tức đen mặt, nghĩ cũng biết tại sao Lâm Ngạn lại như vậy, vội đem người ôm chặt, vừa dỗ vừa vỗ mới làm cho Lâm Ngạn ngủ tiếp. Bất quá tâm tình tốt trải qua một ngày này toàn bộ bị mất hết, lưu lại cũng chỉ có tiếng thở dài. Lúc bắt đầu chính là một sai lầm, thế nhưng không có sai lầm này như thế nào lại có bắt đầu bây giờ? Chu Mặc rất mâu thuẫn, thế nhưng tâm mâu thuẫn cũng sẽ không ngăn cản hắn lôi kéo bước chân Lâm Ngạn cùng nhau tiến tới. Hôn khóe miệng người trong lúc ngủ mơ một cái, trông coi em, nguyện em một đêm mộng đẹp! Chú thích: Cừu lười biếng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]