“Chú Chu” Lâm Đậu Bao lặng lẽ đẩy ra cửa phòng bếp, theo thói quen bắt đầu ôm chân Chu Mặc, ngẩng đầu hướng Chu Mặc cười khúc khích, “Đậu Bao thật là nhớ chú.”
Chu Mặc thả chén đang cầm trong tay xuống, hướng ngoài phòng bếp nhìn thoáng qua, thấy Lâm Ngạn đang kéo theo Lâm Thang Viên ở ngoài bày bàn, liền cúi xuống hung hăng hôn Lâm Đậu Bao một ngụm, “Chú cũng rất nhớ Đậu Bao!”
Lâm Đậu Bao ôm Chu Mặc hôn trả một cái, “Vậy chú còn đi sao?”
Chu Mặc cười khổ một cái, sờ sờ đầu nhỏ của con, “Chú ngày mai bay, chờ Đậu Bao nghỉ chú trở lại thăm con có được hay không?”
Lâm Đậu Bao móp méo miệng, kéo tay của Chu Mặc, “Thế nhưng người đáp ứng làm mẹ của Đậu Bao.”
“…” Chu Mặc dở khóc dở cười nhìn đứa nhỏ này, ai nói con nít trí nhớ kém, ôm lấy Lâm Đậu Bao nhéo nhéo mũi nhỏ của bé, “Tốt lắm, sau này chú thường gọi điện thoại cho Đậu Bao có được hay không?”
Lâm Đậu Bao lắc đầu, “không có mẹ đứa bé nào giống như cây cỏ.”
“…” Chu Mặc một thân mồ hôi lạnh, “Con có cùng Đại Lâm nói qua lời này không?”
Lâm Đậu Bao lắc lắc đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Chu Mặc, Chu Mặc có khổ khó nói, vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, “Ngoan ngoãn nghe lời Đại Lâm, sau này mỗi tháng chú đều mua quà cho Đậu Bao được không?”
Lâm Đậu Bao nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Có thể đổi ăn không?”
“…”
Chu Mặc im lặng ôm đứa tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-ngoai-y-muon/2714161/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.