Lâm Ngạn ăn no chống đỡ nằm ở trên ghế sa lon phơi bụng, Lâm Đậu Bao cũng học theo, cũng sờ sờ cái bụng tròn trịa ở bên cạnh buồn ngủ. Hai cha con gần đây được vú Trương nuôi thật tốt quá, Lâm Thang Viên có chút tiếc rèn sắt không thành thép nhìn bọn cậu, tiếp tục như vậy có thể thực sự trở thành bánh màn thầu lên men hay không a?!
So với Lâm Thang Viên lo lắng, gần đây đồng chí Diệp Hằng luôn phụ trách ăn chực uống chực biểu thị rất hài lòng, dùng chân đá đá Lâm Ngạn, rất là hâm mộ nói, “Nếu không tớ dọn đến nhà cậu ở, mỗi ngày tới tới lui lui cọ cơm như vậy, tớ biểu thị rất mệt mỏi!”
Lâm Ngạn cầm lấy cái đệm nện thẳng vào mặt của tên nhãi này, “Trả tiền!”
Diệp Hằng cười hì hì đón được “hung khí”, rất da mặt dày vô liêm sỉ nói, “Không có việc gì, ghi sổ mẹ nuôi của con nha vú Trương.”
“…” Lâm Ngạn trầm mặc, người này cư nhiên lại là con nuôi của Chu phu nhân!
“Lâm Ngạn, hình như mẹ nuôi của tớ rất thích cậu?” Diệp Hằng cười chỉ chỉ căn phòng của Chu Mặc, “Chu đại thiếu gần đây vẫn ở nhờ nơi này của cậu?”
Hai vấn đề một ý nghĩ, Chu gia gần đây hình như có chút quá thuận lợi rồi. Vừa cận thân chiếu cố, vừa viễn trình giúp một tay, là người mù đều có thể nhìn ra ý gì. Nếu không phải Diệp Cảnh Văn luôn lôi kéo cậu không để cho cậu bị mù mắt hỗn hộp, cậu thật đúng là muốn mang một cái bàn một cái ghế ngồi bên cạnh vây xem kịch vui, người Chu Mặc kia quả thực đang trình diễn một hồi kịch ngôn tình miễn phí mà lại đặc sắc, cẩu huyết lại làm cho người hung phấn!
Năm đó cậu cùng Diệp Cảnh Văn diễn ra bao nhiêu tiết mục tương tự, hiện tại hẳn là thời điểm phải thu vé này về! Diệp Hằng rất là không chịu trách nhiệm vứt bỏ bạn cùng phòng thân ái của cậu, thời điểm hỏi vấn đề hai mắt đều sáng lên.
Lâm Ngạn bị nghẹn một chút, vội vàng che hai lỗ tai Lâm Đậu Bao, “Tìm đường chết!”
Lâm Thang Viên âm thầm thở dài, cha nuôi của bé vẫn là giống xưa bát quái (Nhiều chuyện) và nhiệt huyết! Kéo Lâm Đậu Bao sắp đi gặp Chu Công, “Đậu Bao, đợi một chút biểu diễn cho cha nuôi nghe bài nhạc thiếu nhi em mới luyện tập hai ngày này một chút.”
“…”
“…”
Lâm Đậu Bao lập tức hung phấn, lôi bà chị nhà mình liền về phòng ngủ, Đại Lâm nhà cậu cũng không thích nghe cậu đánh đàn, quá tổn hại tình cảm của cậu! Vẫn là Lâm Thang Viên thương cậu!
Diệp Hằng có chút đâu đầu nhìn thân ảnh của hai đứa quỷ nhỏ, “Làm sao cảm thấy bé con kia càng ngày càng giống một người?” Lời nói vĩnh viễn là cái giọng điệu chết người kia!
Lâm Ngạn nhìn bé con nhà mình vĩnh viễn là tốt nhất, có chút nghi hoặc nhìn Diệp Hằng, “Giống ai?”
Giống như tử địch của cậu Chu mặt than! Lời này Diệp Hằng ở đầu lưỡi vòng vo mấy vòng, cảm thấy lời này không nên nói lung tung. Thế nhưng bé con kia vô luận tướng mạo hay tính cách đều vô cùng giống bản sao thu nhỏ của Chu Mặc. Chẳng lẽ sống chung một chỗ lâu sẽ ảnh hưởng lẫn nhau? Diệp Hằng không tự chủ nhíu mày, sau này nhất định phải rời xa Chu mặt than!
Kỳ thực cái này cũng không thể trách đồng chí Diệp Hằng vô tri, so với Lâm Ngạn thận trọng, Diệp Hằng ở T thành cùng cậu sinh sống đã gần hơn hai năm rưỡi, vẫn cứ không có cảm nhận được Lâm Ngạn bất đồng chỗ nào. Lấy tính cậu tùy tiện của cậu, thế nào cũng sẽ không nghĩ đến hai đứa bé lại là Lâm Ngạn chính mình sinh ra. Mặc dù Diệp Cảnh Văn là người biết cảm kích, thế nhưng có một số việc Diệp Cảnh Văn thật đúng là không tiện mở miệng, nếu như biết chuyện năm đó của Lâm Ngạn mình ở trung gian đóng một vai như vậy, Diệp Hằng nhất định sẽ lấy đao chém người!
Diệp Hằng tuy rằng nghi hoặc, nhưng là những ý niệm trong đầu vừa chuyển cũng liền đi qua. Thế nhưng Lâm Ngạn được cậu nhắc nhở lại đột nhiên cảm thấy một tia quái dị, bé con kia dường như rất giống Chu Mặc một điểm. Nét mặt nhìn người, ngữ điệu nói chuyện, ngay cả đối với thức ăn yêu thích có những lúc đều có thể không mưu mà hợp. Ví dụ như nói, Lâm Thang Viên tuy rằng gọi Thang Viên, thế nhưng lại một chút đều không thích món gì làm từ gạo nếp, Chu Mặc lại càng ngay cả chạm cũng không chạm. Lại ví dụ như, thời điểm tâm tình Lâm Thang Viên không tốt, lại thích kể chuyện cười lạnh theo đuổi bạo lực ngôn ngữ, loại kỹ năng độc đáo này Chu Mặc càng là hạ bút thành văn.
Lâm Ngạn ngồi ở đó đột nhiên có loại cảm giác bị nước lạnh giội thẩm thấu, cảm thấy bối rối không rõ, nhìn ánh mắt Diệp Hằng cũng lộ ra một cổ sợ hãi. Diệp Hằng lại càng hoảng sợ, “Đây là làm sao vậy?!”
Lâm Ngạn vội vàng lắc đầu, “Cùng tớ đi ra ngoài một chuyến đi, tớ muốn mua một bộ quần áo tham gia hôn lễ.” Cậu không thể ngồi ở đây miên man suy nghĩ, lại nghĩ như vậy nữa cậu sẽ phát điên!
Diệp Hằng mặc dù có chút không hiểu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tựa như sợ hãi này của Lâm Ngạn, liền vội vàng đứng dậy, “Đi dạo tiêu thực một chút cũng tốt.”
Hoàn cảnh chỗ ở của Lâm Ngạn u tĩnh, thế nhưng cách khu phố xá sầm uất cũng không xa, hai người đại khái đi mười lăm phút đồng hồ liền đến chỗ bán quần áo. Lâm Ngạn đối với mấy loại thương hiệu không có nghiên cứu gì, Diệp Hằng mặc dùng đều là Diệp Cảnh Văn một tay xử lý. Hai người thanh niên nhìn lướt qua các cửa hàng dùng tiếng anh mở đầu thương hiệu, đầu có chút choáng váng.
“Hôn lễ của Khâu Thiện cậu cũng được mời?” Diệp Hằng mang theo Lâm Ngạn đi dạo qua một vòng, sau cùng chọn một cửa hàng âu phục thoạt nhìn không chính thức lắm đi vào.
“Khâu Thiện?” Lâm Ngạn có chút mờ mịt.
Diệp Hằng cầm một bộ âu phục màu xám tối quay sang Lâm Ngạn đo đo, cảm thấy không được đẹp lắm, lại cầm một bộ màu đen xem, vẫn là không hài lòng lắm. Thấy gương mặt mờ mịt của Lâm Ngạn, Diệp Hằng không khỏi nhướng mi, “Lẽ nào cậu không phải đi tham dự hôn lễ của Khâu Thiện?” Không có khả năng a, theo như cậu biết tại lúc khí trời đặc biệt lạnh như vậy tổ chức hôn lễ cũng chỉ có Khâu đại thiếu.
Lâm Ngạn càng mờ mịt hơn, “Tớ đáp ứng với Chu Mặc bồi hắn đi tham gia hôn lễ.”
Vậy được rồi! Diệp Hằng yên lặng gật đầu, Chu mặt than chết tiệt này cũng không phải y kết hôn, kinh hách thần bí a!
Diệp Hằng kích động liền lôi kéo Lâm Ngạn ra cửa, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Diệp Hằng quyết định đối với bạn cùng phòng thân ái cũ phổ cập khoa học về giới xã giao của Chu Mặc thật tốt, kia tuyệt đối chính là một đám “bại hoại” tinh anh.
“Lâm Ngạn, cậu nói thật với tớ, cậu không ghét Chu Mặc đi?” Đồng chí Diệp Hằng quyết định bắt tay vào từ vấn đề đơn giản, như vậy mới có thể đơn giản thâm nhập sâu vào.
Lâm Ngạn có chút xấu hổ, lắc đầu, vị đại thiếu gia kia trước sau đều bá đạo như vậy, tự cho là đúng, nhưng là phải nói đáng ghét thật đúng là chưa tới. Tuy rằng khí chất vương bá trên người Chu Mặc hơn người, thế nhưng đối với cậu cũng rất săn sóc, đối với đôi tham ăn càng yêu thương có thừa.
“Không ghét chính là thích rồi?” Đồng chí Diệp Hằng không ngừng cố gắng!
“…” Hai cái này có thể thành đẳng thức sao? Lâm Ngạn nhức đầu nhìn Diệp Hằng, logic người này là cái gì a?
“Thật tốt! Chu mặt than đã định trước yêu đơn phương thất bại!” Diệp Hằng vui mừng không xiết, này đều là chuyện tốt a!
“…” Lâm Ngạn trầm mặc, cậu hình như chọn sai đối tượng tán gẫu rồi!
“Nói cho cậu biết một bí mật, nhưng mà sau này mẹ nuôi mang đồ ăn ngon cho cậu phải tính cho tớ một phần!” Diệp Hằng tiếp tục vô liêm sỉ.
“Trả tiền!” Cát Lãng Đài thời đại này rất là lý trí, đưa tay cũng rất nhanh.
Diệp Hằng rất là lưu loát vuốt ve cái móng vuốt đáng ghét này, thu hồi không đứng đắn trên mặt, chăm chú nhìn Lâm Ngạn, “Kỳ thực đi, hai ngày nay tớ luôn suy nghĩ phải làm sao để nói cho cậu chuyện này.” Diệp Hằng dừng một chút, chỉnh sửa lại suy nghĩ một chút, mới mở miệng, “Kỳ thực tớ đã sớm biết Chu mặt than theo đuổi cậu, tuy rằng nghe như vậy là lạ, thế nhưng trên đời này có thể hiểu được việc này chỉ sợ sẽ là Diệp Hằng tớ rồi.” Được Diệp Cảnh Văn theo đuổi nhiều năm như vậy Diệp Hằng rất có quyền lên tiếng, Lâm Ngạn ngồi ở đó không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Bản thân Diệp Hằng bây giờ đã rất bình tĩnh, khác xa với trước đây không có nổi trận lôi đình như vậy, có một số việc thật đúng là không phải một hai câu là có thể nói rõ được.
“Trước kia Chu Mặc từng thích Khâu Thiện, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, bối cảnh gia đình hai người cũng tương tự, chỉ là Khâu gia sinh ra đã là tầng lớp hắc. Cho nên lúc bé Khâu Thiện rất ít bạn bè, ngoại trừ Chu Mặc, không từng gặp qua tương giao các vị đại thiếu gia khác. Người nối nghiệp Khâu gia, cho dù muốn thân cận, cũng phải cần lão gia tử đích thân kiểm định. Cho dù là Diệp Cảnh Văn, cũng là đích thân Khâu lão gia tử tự mình xem qua mới đồng ý cho bọn họ lui tới. Tính cách kia của Chu Mặc cậu cũng thấy đấy, lạnh lùng không nói, phương diện cùng người tương giao luôn luôn một bộ muốn chết không sống.”
Lâm Ngạn gật đầu, khí chất vương bá a!
“Cho nên tớ cũng thật tò mò, Chu Mặc làm sao liền đem người yêu mối tình đầu như thế giớithiệu cho cậu? Hơn nữa, theo như tớ thấy cái mặt manh đến bệnh này, cậu cùng Khâu đại thiếu lớn lên thật đúng là có sáu bảy phần giống nhau.”
“Chú rễ ngày mai, Khâu Thiện Khâu đại thiếu.” Mỗi chữ mỗi câu Diệp Hằng nói rất rõ rang, chỉ sợ Lâm Ngạn nghe không rõ.
Lâm Ngạn chợt đứng lên, người phụ nữ ngồi trong xe đột nhiên bất thình lình xuất hiện trong đầu, giống nhau bảy tám phần, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?!
Diệp Hằng bị lo lắng của Lâm Ngạn dọa lại càng hoảng sợ có chút luống cuống nhìn cậu, lẽ nào mới như vậy đã bị kích thích? Thật giống như nội dung vở kịch cẩu huyết thực sự chỉ có trong kịch ngôn tình mới phát sinh nha! Sẽ không thực sự cùng cậu xuất cái thế thân hiểu lầm thần thánh, mẹ ruột a, cậu chính là sợ cẩu huyết như vậy mới thông báo sớm cho Lâm Ngạn. Chỉ sợ đến ngày hôn lễ đó, Lâm Ngạn nhất thời quá kinh ngạc, tình cảnh liền khó coi rồi.
“Cậu đã từng gặp mẹ của Khâu Thiện sao?” Lâm Ngạn thật vất vả mới thốt ra một câu nói như vậy.
Diệp Hằng nháy mắt một cái, vấn đề này rất quan trọng sao?
“Không có, mẹ Khâu Thiện qua đời sớm, cho nên Khâu lão gia tử đối với trưởng tử này vẫn rất tận tâm tận lực.”
Lâm Ngạn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cậu thật đúng là không quan tâm cái gì người yêu mối tình đầu của Chu Mặc, hiện tại cậu một chút cũng không muốn làm cho cuộc sống của mình phức tạp hóa.
Bị dọa một trận như vậy, Lâm Ngạn cũng mất dự định mua quần áo, “Hai chúng ta là đàn ông thật đúng là không chọn quần áo được, ngày mai Chu Lam đến thăm đôi tham ăn, tớ đi nhờ cô ấy một chút.”
Đối với cái này Diệp Hằng không hề cảm thấy bị thất bại, bất quá thấy Lâm Ngạn vậy cậu không dám trở về. Trình độ đánh đàn đó của Lâm Đậu Bao, cậu còn muốn sống them hai năm nha!
Hai người tạm biệt ngay cửa tiệm, Lâm Ngạn chậm rãi đi tở về. Đi hai bước nhất thời dừng lại, quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người đi theo, “Không nghĩ đến anh bây giờ còn học được theo dõi!”
Đứng ở đối diện cậu không phải ai khác, chính là Lâm Thanh Sơn kéo người phụ nữ diễm lệ. Nhìn tư thế là phụ nữ bồi (giống như gái **** vậy đó) ham giàu, bất quá cùng Lâm Ngạn cậu không có một xu quan hệ. Chỉ là lần thứ hai gặp phải Lâm Thanh Sơn, làm cho Lâm Ngạn cảm thấy bữa tối nay thật đúng là ăn không cần trả tiền rồi.
Lâm Thanh Sơn đối với thái độ này của Lâm Ngạn cũng không giận, chỉ là vỗ vỗ tay người phụ nữ bên cạnh, “Em tự đi chọn, chút nữa anh tới tìm em.”
Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn Lâm Thanh Sơn, rất nghe lời xoay người đi. Lâm Ngạn nhìn có chút không nói gì, đây là đang khoe khoang cái gì nha?!
“Cậu thật đúng là có chút bản lĩnh, nhị công tử Diệp gia mà cậu cũng có thể nịnh bợ.” Diệp Hằng là người nào, bảo bối trong mắt Diệp Cảnh Văn, người chỉ cần còn lăn lộn ở thượng tầng G thành sợ rằng không mấy người không biết. Lâm Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy em trai nuôi của mình nhìn nhu nhược, thủ đoạn cũng rất mạnh. Một Chu Mặc, một Diệp Hằng, kế tiếp sẽ không phải là vị thiếu gia Khâu Gia đi? Phải biết rằng ba nhà này nhưng là một sợi dây thừng buộc châu chấu, tuy ba mà một.
Quả thực không thể nói lý! Lâm Ngạn mặc kệ Lâm Thanh Sơn điên ngôn điên ngữ. Xoay người trước khi rời đi, Lâm Ngạn còn tặng Lâm Thanh Sơn một câu nói, “Lâm Thanh Sơn, sớm muộn gì có lúc anh sẽ khóc!”
Không phải là không báo, chỉ là chưa đến lúc, mà thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]