*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm ngạn đứng ở trong sân nhỏ nhà nông, nhìn người đàn bà nằm ở trên xích đu mơ màng buồn ngủ, khẽ nhíu mày. Không nghĩ tới hơn hai năm không gặp, cái người đàn bà này đã từng tùy ý nhục nhã cậu lúc này đây già nua như vậy, nằm ở đó bệnh trạng như vậy, cậu không có cảm thấy bất kỳ khoái ý gì. Trong lòng ngoại trừ một tia buồn bả đối với sinh mệnh yếu ớt, cái gì cũng không tồn tại. Tuy rằng đã từng bị tổn thương, thế nhưng cậu vẫn có thể hiểu được sự bảo vệ của một người mẹ đối với con trai của mình.
“Lâm Ngạn?” Mẹ Dương nằm ở đó, thị lực đục ngầu, chỉ có thể lơ đãng phân biệt ra hình dạng của Lâm Ngạn. Làm khó bà ở thời khắc này còn có thể nhớ tới một người đã từng khiến cho bà thật sâu chán ghét.
Lâm Ngạn lên tiếng, kèm theo giúp bà lót một cái đệm dựa, “Bác Dương, Dương Thụ đi mua giúp con dâu tằm rồi, con tới thăm người một chút.”
Mẹ Dương gật đầu, “Lần này là ta làm phiền hà Dương Thụ.”
Lâm Ngạn mím môi một cái, người mẹ trước mắt với tư cách phụ nữ có thể hơi biểu hiện không tốt, thế nhưng với tư cách làm mẹ, bà cũng đã làm hết phận sự. Chính cậu tuy rằng không thể xưng là một người mẹ, thế nhưng đặt mình vào hoàn cảnh này lại có thể cảm nhận được tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-ngoai-y-muon/2714108/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.