Editor: Min 
Vì để xem chương trình, Ôn Nhiên luôn chưa bao giờ có ngày nghỉ dịp Quốc khánh cũng đặc biệt về nhà từ sớm. 
Phiền Phiền sắp 11 tháng tuổi đã chập chững đi được một chút, đồng thời có thể nói được đôi ba từ, thậm chí là cả một câu dài, chỉ là phát âm không rõ, có đôi khi nghe rồi chẳng hiểu thằng bé đang muốn biểu đạt cái gì. 
Phiền Phiền đặc biệt thích học đi, còn không chịu ngồi trên xe tập đi, nhất định là phải có người khác đỡ bé đi, không ai ôm thì liền khóc quấy, tinh lực vô cùng dồi dào, thím Kim có liên quan tới thằng nhóc thì đều âm thầm kêu khổ, tiểu tử này thực sự quá biết cách làm khổ người khác. 
“Khuỷu tay, khuỷu tay.” (*) Ôn Nhiên vừa về đến nhà, Phiền Phiền đã kéo tay áo cậu, biểu thị muốn được ba đỡ mình đi. 
(*) Từ tiếng Trung thì dễ đọc hơn nhiều nha mọi người:v 
Ngày hôm nay Ôn Nhiên đã bận rộn suốt cả một ngày trời, có chút không muốn chơi với bé, cậu liền ôm lấy con nói: “Phiền Phiền tự ngồi trong xe tập đi được không con?” 
“Không muỗn.” Phiền Phiền phát ấm không đúng tiêu chuẩn. 
“Phải là không muốn.” Ôn Nhiên sửa lại cho con. 
“Hông mũn,” Phiền Phiền kéo dài giọng nói, “Mũn, mũn pa pa.” 
Sao mà phát âm càng ngày càng sai vậy, Ôn Nhiên bất đắc dĩ nhéo cái mũi nhỏ của con trai: “Đúng là nhóc con ngu ngốc mà.” 
“Trứng, trứng.” (*) Phiền Phiền học theo lời của ba, cũng đưa tay lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-ngoai-y-muon-diem-tuc-chinh-nghia-2/2465612/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.