"Gần đây mỗi ngày tôi đều ngủ sớm dậy sớm, thực sự không thức đêm." Ôn Nhiên vô cùng oan uổng, "Hơn nữa đây là hiện tượng bình thường trong thời gian mang thai, anh không có một chút thường thức nào phải không Thẩm tiên sinh?"
(*) Nguyên gốc là Dục nhân tri thức "育儿知识": Dục trong giáo dục, còn nhân là con người ý... nên thực ra mình cũng không biết là tác giả muốn nói đến chỉ phần nuôi dạy trẻ con hay cả kiến thức về bà bầu nữa? Ai biết thì giúp mình nha.
Ôn Nhiên híp mắt lấy một quyển sách từ trong túi ra, nói: "Không biết cũng không sao, cho anh cuốn sách thảm khảo này."
"Hả?" Thẩm Minh Xuyên nhận lấy cuốn sách mà Ôn Nhiên đưa, mắt nhìn qua tiêu đề cuốn sách, không biết nên khóc hay nên cười.
(**) Thiên chi kiêu tử "天之骄子": Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Hơn nữa mẹ Thẩm đối xử với cậu thật sự rất tốt, khi lần đầu tiên cậu gặp ba mẹ còn lo mẹ Thẩm sẽ giống mấy bà nhà giàu trên TV, tôi cho cậu 1000 vạn lập tức rời xa con trai tôi, làm bạn nhỏ Ôn Nhiên cứ rối rắm nếu như thực sự giống trên phim thì nên chạy trốn cầm theo 1000 vạn hay là cầm 1000 vạn chạy trốn.
Kết quả là tuy rằng mẹ Thẩm có khí chất ung dung giống mấy bà nhà giàu trong phim truyền hình, không hề có định kiến của gia đình danh giá, đối với cậu rất nhiệt tình. Ôn Nhiên sống chung với Thẩm Minh Xuyên đã ba năm, mẹ Thẩm đối xử với cậu hệt như là con ruột của mình.
Ôn Nhiên cảm thấy bản thân sẽ không luyến tiếc khi chia tay với Thẩm Minh Xuyên, nhưng nhất định cậu sẽ luyến tiếc người mẹ chồng tốt như vậy, vì thế Ôn Nhiên cũng có chút ghen tị với nửa kia của Thẩm Minh Xuyên trong tương lai.
Sau khi ăn cơm trưa xong, cơn buồn ngủ của Ôn Nhiên lại kéo đến, cậu liền chạy đi ngủ trưa, lúc tỉnh dậy thì đã gần ba giờ, ước chừng ngủ tầm hai tiếng rưỡi, bản thân Ôn Nhiên cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Đối với người ăn uống không được tốt như Ôn Nhiên mà nói, quả thực là tuyệt phẩm, Ôn Nhiên uống thêm hai ngụm, thuận miệng hỏi dì: "Mọi người đi ra ngoài hết rồi ạ?"
"Ông bà chủ đi ra ngoài gặp bạn bè, Minh Xuyên thì ở trong sân, có tiểu thiếu gia của Phương gia tới chơi, đang ngồi uống trà chiều ở phía bên kia."
Ặc, tiểu thiếu gia của Phương gia, sao lại là cậu ta, Ôn Nhiên vừa nghe thấy liền đau đầu.
Sau lưng những người đàn ông thành công, luôn luôn có vài người thích, Thẩm Minh Xuyên vĩ đại như vậy nên cũng không ngoại lệ gì, người tên Phương Sầm Thu chính là một trong số đó.
Hai nhà Phương, Thẩm có quan hệ nhiều đời, lại là hàng xóm, Phương Sầm Thu nhỏ hơn Thẩm Minh Xuyên mười tuổi, có tình cảm sâu đậm hơn cả ái mộ đối với anh hàng xóm vừa có sắc vừa có tài, mặc dù Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên đã kết hôn, y cũng chưa có ý định chết tâm.
Bộ dáng Phương Sầm Thu rất đẹp, giống như búp bê, trong có hai anh trai lớn 3 tuổi, gien sinh sản ưu việt, vốn dĩ hai nhà Phương; Thẩm đều rất tán thành với cuộc hôn nhân này.
Đáng tiếc Thẩm Minh Xuyên không thích Phương Sầm Thu, cho dù cha mẹ hai bên tán thành cuộc hôn nhân này, cũng không ai có thể bắt ép được Thẩm Minh Xuyên ở cùng một chỗ với Phương Sầm Thu.
Phương Sầm Thu từ nhỏ đã được gia đình chiều đến sinh hư, không coi ra gì, cũng không tính là trẻ con nữa, nhưng vẫn ở trước mặt Thẩm Minh Xuyên tỏ ra mình bé bỏng lắm, còn mập mờ việc coi thường Ôn Nhiên. Cậu thực sự không nghĩ đến việc tranh giành tình nhân với người này, nhưng lại không được tỏ vẻ tức giận.
"À." Ôn Nhiên biểu thị mình đã biết, ngồi xuống ghế sofa lấy di động ra, cậu còn phải thu năng lượng của khu rừng kiến!
Dì giúp việc: "Cậu không qua đó sao?"
"Bọn họ có lẽ có chuyện cần bàn, con không qua đó đỡ quấy rầy họ."
"Nhưng mà... Minh Xuyên nhà chúng ta hiểu biết, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện trái với lệ thường, nhưng tiểu thiếu gia nhà Phương gia lại có thói quen tùy hứng," Dì giúp việc lo lắng nói, "Không phải dì đa nghi, mà ông chồng của dì, hồi dì đang mang bầu ông ta ở bên ngoài có người phụ nữ khác."
Thậm chí Ôn Nhiên hoài nghi hắn kết hôn cùng mình chỉ là kế sách ứng phó, còn thực ra là đang đợi Phương Sầm Thu lớn, phải năm nay Phương Sầm Thu mới tốt nghiệp đại học. Nhưng vậy lại không đúng, chỉ cần Thẩm Minh Xuyên có thể hiện một chút ý tứ đối với Phương Sầm Thu thì hai nhà Phương, Thẩm sẽ vui vẻ với việc chờ Phương Sầm Thu lớn, chứ không phải thúc giục hắn mau chóng kết hôn.
Ai biết được Thẩm Minh Xuyên nghĩ thế nào đâu.
Tâm tư của kim chủ không cần đoán, nếu hắn thực sự thích Phương Sầm Thu, thì lúc trước đã không có chuyện gì với cậu.
Dừng chân một lát, Ôn Nhiên lại kiên trì bước từng bước tới, hy vọng Thẩm Minh Xuyên sẽ không đánh chết cậu, sẽ không cắt xén tài nguyên và tài chính của cậu.
Đi được nửa đường, Ôn Nhiên nghe thấy Phương Sầm Thu đang ủy khuất truy hỏi chuyện hắn sắp thành ba: "Mấy hôm trước em xem tin tức thấy anh sắp trở thành ba, lần này là thật sao?"
Suốt ba năm Ôn Nhiên bị người ta phát tán không ít tin đồn chuyện mang thai, Phương Sầm Thu hỏi như vậy cũng không phải là xấu, Thẩm Minh Xuyên đáp: "Đúng vậy."
"Anh!" Phương Sầm Thu nghe được chính miệng Thẩm Minh Xuyên thừa nhận, nhất thời như sắp khóc, "Sao anh không đợi em tốt nghiệp?"
Ôn Nhiên dừng lại, chờ y tốt nghiệp, bùng nổ mạnh mẽ như vậy sao?
Bây giờ cậu coi như chưa nghe thấy cái gì rồi rời đi chắc vẫn còn kịp.
Nhưng hiểu nhiên là không kịp nữa rồi, Thẩm Minh Xuyên quay đầu lại nhìn thấy cậu: "Em dậy rồi à, lại đây, ngồi bên này."
Thẩm Minh Xuyên thân mật kéo ghế cho cậu, Ôn Nhiên cũng không thể không chừa cho mình đường sống, đành đi tới ngồi xuống đó, lúng túng mở đầu: "Không khí hôm nay thật tốt, Phương nhị thiếu, chào buổi chiều."
Phương Sầm Thu cũng không nhận phần hòa ái đó: "Tôi nói chuyện với Xuyên ca mấy câu anh cũng muốn làm âm hồn bất tán bám sát theo sao, đúng là quá thừa lo lắng, giờ là ban ngày ban mặt còn lo bọn tôi yêu đương vụng trộm chắc?"
Ôn Nhiên cười nói: "Phương nhị thiếu hiểu làm rồi, tôi vừa mới ngủ trưa dậy, ngủ hơi lâu nên đầu óc chưa được tỉnh táo, thành ra mới đi dạo không nghĩ là hai người ở đây, thực sự là không cố tình."
Phương Sầm Thu bị chặn miệng, nhất thời không nói gì, dứt khoát không đáp lại Ôn Nhiên, đem lực chú ý đặt lên người Thẩm Minh Xuyên, "Xuyên ca, gần đây cha bắt em phải tiếp xúc với việc của công ty, nhưng mà em hoàn toàn không có kinh nghiệm gì trong phương diện này, một chút cũng không hiểu."
Thẩm Minh Xuyên đáp: "Từ từ học, không phải ai cũng là trời sinh ra đã biết."
"Cố gắng tự mình tìm hiểu, nếu không hiểu thì bác Phương, em vốn rất thông minh, sẽ nhanh tiến bộ thôi."
"Cha em căn bản là không có kiên nhẫn dạy em," Phương Sầm Thu nhìn Thẩm Minh Xuyên, ánh mắt long lanh, nói, "Nếu không thì thực tập tốt nghiệp em đến chỗ anh làm trợ lý, đi theo anh học hỏi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]