Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
------------------------------------------------
Mặc dù Tiết Giác đã đem ý tứ của mình biểu đạt rõ ràng, Tổ Kỳ vẫn cứ mơ màng ra đấy.
Cứ như vậy đứng yên lặng mấy giây, Tổ Kỳ mới đột nhiên phản ứng ——
Tiết Giác đây là...
Đã biết rồi?!
Nhưng hắn biết cái gì? Biết đến cậu không phải Tổ Kỳ, hay là biết về chuyện không gian...
Tổ Kỳ hơi giật mình nhìn Tiết Giác, muốn hỏi, lại không biết nên hỏi thế nào, cậu mấp máy miệng, kết quả một chữ cũng không nói ra được, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, trong lúc nhất thời ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
"Em..."
Thật vất vả nói được một chữ, lại bất thình lình bị Tiết Giác giơ tay nhẹ nhàng che miệng lại.
"Nếu như em không muốn nói hoặc là không biết nên nói thế nào, vậy đừng nói, chuyện này không liên quan gì đến tình cảm của chúng ta cả." Giọng nói êm ái dễ nghe của Tiết Giác trong bãi đỗ xe yên tĩnh vang vọng, dập dờn tiến vào tâm trí Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ sắc mặt trắng bệch, không tự chủ nắm chặt hai tay, cậu ngẩng đầu cùng Tiết Giác hai mắt ôn hòa nhìn nhau, hé miệng nói: "Anh tin trên đời này có chuyện quỷ thần sao?"
"Tôi tin." Tiết Giác nói.
Tổ Kỳ vốn cho là Tiết Giác trả lời như vậy là để an ủi cậu, kết quả lại nghe được Tiết Giác nói rằng, "Năm ấy tôi mười tuổi đến nhà bạn chơi, không cẩn thận đụng phải đồ vật không nên chạm, sau khi về nhà sốt cao không hạ, thiếu chút nữa mất mạng, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-hai-tu-cua-hao-mon-lao-nam-nhan/617523/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.