P/s: Có "cạp" nhẹ nhau cuối chương nhé!!!
Lẽ nào không gian này đi đến một nơi nào đó ở Đông Bắc?
Sau khi hết khiếp sợ, Tổ Kỳ phục hồi lại tinh thần, cậu kéo khóe miệng,cười lúng túng nói rằng: "Thật xin lỗi, ban ngày có chút việc nên về trễ."
Nhóc con nhăn mày có vẻ hơi nghi ngờ một chút, tiếp tục giọng Đông Bắc mà nói chuyện: "Người bên kia của các cậu đều rất bận sao?"
Tổ Kỳ cười nói: "Mỗi người đều có cuộc sống riêng của chính mình, một số người sẽ rất bận nhưng một số thì lại nhàn nhã."
Cuối cùng, Tổ Kỳ mới hiểu ý mà nhóc con nói nên hỏi, "Người bên kia chúng ta? Nhóc muốn nói chính là người bên nào?"
"Chính là người bên thế giới các cậu nha." Nói xong nhóc con quay lại nhìn hai nhóc còn lại, hơi bĩu môi, có chút ủy khuất mở miệng, "Người Đông Bắc cũng rất bận rộn, khi đi cũng không nói cho chúng ta một tiếng, làm hại chúng ta mỗi ngày đều suy nghĩ vớ vẩn các loại."
Hai nhóc con kia nói vậy cũng là hận sắt không thành thép mà lắc đầu than thở, phảng phất như một lão phụ thân.
"Cậu đừng gọi hăn là người Đông Bắc nữa, hắn là A Khoan, người Đông Bắc là cách gọi khác của bộ tộc của hắn, không phải tên!" Nhóc con thứ thở phì phò kháng nghị.
Nhóc con tóc xoăn hỏi: "A Khoan không phải là người Đông Bắc sao? Tôi gọi hắn là người Đông Bắc có gì sai?."
"Tất nhiên là sai!" Nhóc con thứ ba phản bác.
"Tôi nói không sai thì là không sai!"
"Tôi nói sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-hai-tu-cua-hao-mon-lao-nam-nhan/617454/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.