Cơn mưa đầu hè kéo dài đến tận bây giờ, khiến buổi chiều trôi qua lâu hơn.
Vạn Thiên nằm trên chiếc giường kingsize, bừa bộn ngổn ngang. Tay y đưa về phía đầu tủ giường, mò mẫn lung tung một lát, cầm một gói thuốc lá cùng bật lửa lên.
Đôi mắt vẫn nhắm nghiền như cũ, giống như chỉ cần mở mắt ra là sẽ tiêu hao khí lực.
Y rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, mùi thuốc lá nhàn nhạt lập tức tràn ngập khoang miệng.
Y đã chờ rất lâu, cũng không có ai rút điếu thuốc từ trong miệng mình ra, sau đó sẽ đưa cho y một viên kẹo ngọt.
Điện thoại di động vang lên, hai tay Vạn Thiên lại lần nữa sờ loạn trên đầu tủ giường một trận, sau đó xác định âm thanh này đến từ dưới giường.
Vạn Thiên tàn nhẫn cắn cuống thuốc lá, miễn cưỡng mở mắt ra, nửa người trên nằm trên giường trực tiếp xoay người xuống dưới giường. Thân thể trắng nõn dẻo dai giống như một nhân yêu đầy mê hoặc.
Vói tay xuống gầm giường vài lần mới tìm được điện thoại.
Giọng nói Hạ Hành ở bên kia truyền tới, "Cậu không ở quán à?"
"Mưa lớn thế này, cậu chạy đến quán làm gì?" Giọng nói Vạn Thiên khàn khàn mang theo chút lười biếng.
"Cậu với Cốc Sinh làm sao vậy?" Hạ Hành hỏi.
"Chia tay." Vạn Thiên bộp một tiếng, mở ra bật lửa, hít sâu một cái.
"Tại sao?" Hạ Hành bên kia nặng nề hỏi.
"Hạ Tiểu Hành, người khác không biết thì không nói, cậu còn không hiểu tớ thế nào sao? Tớ cảm thấy trái tim của mình chính là một quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-con-cua-lao-dai-hao-mon/532609/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.