Dương Linh cúi đầu chào, cô vẫn khép nép ở trước cửa, Mặc Thiên thấy vậy liền vẫy tay ra hiệu cô tới gần hơn.
Vô từ tốn chậm rãi bước lại.
"Ngồi xuống đi" Mặc Thiên nói.
"Còn không phải lo, ta sẽ không làm gì con, ta gọi con tới đây chỉ để hỏi vài điều"
Dương Linh vẫn đứng bên cạnh ghế sofa, đắn đo một lúc cô mới ngồi xuống. Cô bỗng có tâm trạng cằn thẳng, những lần trước khi gặp Mặc Thiên đầy rẫy những rắc rối, rồi lỡ may ả Khả Ngân kia tới đây thấy cô ngồi trong này thì chuyện lại càng to hơn nữa. Hai tay Dương Linh túm chặt vạt váy, vò qua vò lại khiến nó hơi nhàu, khuôn mặt vẫn cúi xuống không giám nhìn thẳng vào Mặc Thiên, đôi mắt rũ xuống cho thấy cô hơi buồn rầu, cô vẫn im lặng không nói một lời.
"Tại sao con lại đồng ý kết hôn với Mặc Tần Minh vậy" Mặc Thiên bỗng lên tiếng hỏi.
Dương Linh lúc này mới đưa khuôn mặt lên nhìn ông, bị hỏi bất ngờ như vậy nên hơi lúng túng, cô biết thừa là tại vì căn nhà của cha mẹ cô để lại, nhưng không thể nói thế được, cô sẽ bị cười khinh mất. Trong lúc cô đang suy nghĩ về câu trả lời, Mặc Thiên lên tiếng.
"Bây giờ ta cũng cần biết tại sao, khi nghe hai đứa kết hôn, ta rất vui"
Dương Linh bất ngờ khi nghe ông nói như vậy, cô mở to con mắt ra rồi lắp bắp nói
"Đó là điều chủ tịch muốn sao?"
"Đúng vậy"
ads
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-con-cua-chong-cu/2602258/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.