“Dì ra ngoài đi, con tự tắm cũng được ạ”
Dương Linh nói với dì Dương khi bà ấy cứ đòi vào rửa người hộ cô, thấy Dương Linh có vẻ đang mệt mỏi lên dì hơi lo lắng.
“Cô chủ không sao thật chứ”
“Dạ, dì đừng lo” Dương Linh gật đầu mỉm cười.
Dì Dương thấy vậy liền thở dài bất lực, bà đi ra ngoài để cô tự lo. Mặc Tần Minh thấy dì Dương xuống lầu liền hỏi
“Cô ấy đã xong rồi ạ”
Dì Dương gật đầu: “Cậu chủ lên coi con bé thế nào đi”
Mặc Tần Minh đứng dậy đi lên lầu, anh cũng không quên gọi cha mình vào phòng. Tới cửa phòng rồi tự nhiên anh khựng lại, cảm giác kì lạ này đang ập tới anh, không chịu nổi được nữa anh đẩy cửa xông vào.
“Á”
ads
Đang tắm Dương Linh sực nhớ ra cô để quên đồ trên giường, gọi dì Dương có lẽ không được vì bà ấy đã xuống lầu. Cô đành lấy chiếc khăn tắm cuốn quanh người rồi rón rén ra ngoài.
Đúng lúc Mặc Tần Mình xông cửa bước vào, Dương Linh hét toáng lên, nhanh chóng lấy đồ chạy thật nhanh vào nhà tắm.
Mặc Tần Minh thấy cô hốt hoảng liền quay lưng, miệng không ngừng xin lỗi. Nhưng nhân lúc Dương Linh không để ý, anh lại hướng ánh mắt dán chặt vào cơ thể cô.
Thân hình của cô nhỏ nhắn, những vết sẹo trên vai cô hiện ra lấp ló sau khăn tắm, làn da cô trắng nõn. Trong một phút cổ họng anh tự nhiên khô khốc, một lúc sau Dương Linh bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-con-cua-chong-cu/2602228/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.