“Chắc anh ấy thích ăn món này”
Dương Linh đang nấu ăn cho anh, bây giờ đã chập tối rồi, một bàn đồ ăn đủ chất, cô khẽ mỉm cười, nghĩ đến biểu cảm hài lòng của anh khi nhìn bàn thức ăn này, tưởng tượng thôi cô đã thấy rất hạnh phúc rồi.
Nghe được tiếng xe quen thuộc đang gầm nhẹ ngoài cổng, cô mừng rỡ chạy ra đón. Thấy anh đang từ xe đi xuống, khuôn mặt điềm tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì.
“Anh về rồi”
Mặc Tần Minh nhìn cô khẽ mỉm cười, anh đi theo cô xuống nhà bếp, Dương Linh cầm trên tay một dĩa thức ăn, dâng nó trước mặt anh. Cô cười tít cả mắt, để ý kĩ có thể thấy má lúm đồng tiền hơi nông của cô.
“Nhìn này, em mới nấu đó, nhìn ngon không”
Mặc Tần Minh vẫn một biểu cảm đó, im lặng nhìn cô. Nhìn nụ cười này, anh lại đau lòng không thôi. Tuổi thơ của Dương Linh, vì mẹ anh mà mất đi tất cả, anh làm sao có thể đón nhận tình cảm này của cô đây. Trong lòng anh dâng lên một nỗi khổ không thể tả nổi. Một bên là một người con gái mà mình yêu, một bên lại là người mẹ của mình. Thấy anh vẫn trầm lặng, Dương Linh dần thu lại nụ cười, đặt dĩa thức ăn lên bàn, nhẹ giọng hỏi.
“Tần Minh, anh sao thế”
Dương Linh đang lo lắng, sợ anh bị ốm, lấy tay sờ nhẹ lên chán anh, vẫn không nóng, cô hỏi lại như để chắc chắn.
“Anh không sao chứ”
Mặc Tần Minh lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-con-cua-chong-cu/2602175/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.