Chương trước
Chương sau
Edit: FAFOEVER.
Đang lúc không biết làm thế nào, cổ tay Tang Tri Tửu không cẩn thận đụng vào bát đũa trên bàn. Bát đũa va chạm vào nhau, kêu lên “leng keng”, cũng đem Tang Tri Tửu đang trong trạng thái mê muội kéo trở lại.
Vì để tránh khỏi vòng tay của Phàn Vụ, nàng trực tiếp từ trên ghế đứng lên, nhảy sang một bên mở miệng thở dốc.
Phàn Vụ không có tiếp tục ép sát nữa, cho nàng không gian để bình tĩnh, chỉ là nhướng mày, dò hỏi: "Ta đáng sợ như vậy sao?"
Tang Tri Tửu ôm ngực, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Thật đáng sợ! {{(> _ <)}}
Nàng không có cách nào chuẩn xác miêu tả cảm giác của mình lúc này. Khoảng 1 tiếng trước, thời điểm còn chưa gặp Phàn Vụ, nàng còn son sắt lời thề là nhất định phải cùng Phàn Vụ phân rõ ân oán, sau đó cắt đứt, sẽ không qua lại với nhau nữa.
Mà khi Phàn Vụ trêu chọc nàng, ánh mắt lưu chuyển lúc nói chuyện cùng nàng, đầu óc của nàng thế nhưng lại trống rỗng.
« ái chà chà, chị công rù quến chị nhà sao, zậy là ko được đâu nha, chị ấy chuẩn bị làm nóc nhà của chị gòi đó ( ͡° ͜ʖ ͡°) »
Ở trong giới giải trí trải qua nhiều năm như vậy, Phàn Vụ quá rõ ưu thế của chính mình là gì. Cô là kiểu người cực kỳ có mị lực, hơn nữa đôi khi cô còn lợi dụng loại mị lực này, miễn là cô hết sức câu dẫn, sẽ thật sự không có mấy người có thể chịu nổi.
Kiểu người như này, miêu tả bằng hai từ "Đáng sợ" cũng không có chút nào quá đáng cả.
Nhưng Tang Tri Tửu làm sao có thể thừa nhận là chính mình suýt chút nữa đã câu dẫn chứ.
Nàng nuốt nước bọt, quay đầu nhìn về phía nơi khác: "Ngươi đừng có mà như vậy... ta không phải là fans của ngươi, ngươi không được làm bộ dạng này với ta."
Phàn Vụ nghiêng đầu: "Bộ dạng nào cơ?"
Tang Tri Tửu theo bản năng nói ra lời trong lòng của mình: "... Giả bộ làm người tốt, ném viên đường ra liền đem người đuổi đi."
Trong giới này thì có rất nhiều truyền thuyết về Phàn Vụ.
Rất nhiều người mới vào cái nghề này, đều có ấn tượng cực kỳ tốt đối với Phàn Vụ, nàng vào lúc trước cũng như thế. Tang Tri Tửu bây giờ nhớ tới, đã từng có một người bạn cùng vào công ty cùng một thời điểm với nàng, vào lúc đó cực kỳ cuồng nhiệt Phàn Vụ.
Lúc đó, nàng cùng đối phương đối tượng đang được nâng đỡ (được đập tài nguyên) ở trong công ty, tại một chương trình quốc dân có cơ hội gặp mặt với Phàn Vụ. Vừa bắt đầu, cả hai người đều rất kích động, nhưng rất nhanh, khi Tang Tri Tửu bị Phàn Vụ ác liệt chỉ ra từng thiếu sót một, liền không dám hé miệng nói.
Cũng giống như những người khác, tiểu đồng bọn của nàng lúc đó đều được Phàn Vụ cho vẻ mặt tốt. Sau khi kết thúc tiết mục, tiểu đồng bọn hưng phấn nói cho Tang Tri Tửu, nàng đã lấy được WeChat công tác của Phàn Vụ.
Tiểu đồng bọn tự cho là được Phàn Vụ lưu lại ấn tượng tốt, mỗi ngày đều mơ tưởng có thể được thần tượng của mình ưu ái. Nhưng sự thật là, Phàn Vụ cũng chưa hề đem các nàng-những tiểu diễn viên này để ở trong lòng. Ngoại trừ Tang Tri Tửu được Phàn Vụ cố ý "Chăm sóc", thì những người khác nàng hoàn toàn không có ấn tượng.
Tiểu đồng bọn vì thế mà tinh thần đã sa sút một đoạn thời gian, nhưng thời điểm đó Tang Tri Tửu lại ước gì Phàn Vụ đừng có chú ý tới nàng nữa, cảm tình của hai người cũng không có hợp nhau.
Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực rất nhiều tiểu fans của Phàn Vụ đều là như vậy.
Phàn Vụ ở trước mặt người khác luôn biểu hiện ra khuôn mặt lễ độ, cứ như là một lớp mặt nạ vậy, nàng tốt với ngươi, cười với ngươi, nhưng không có nghĩa là nàng là thật sự đối với ngươi có hảo cảm.
Trái lại khả năng là khi bị nàng chán ghét, thế nhưng lại có thể thu được sự ‘quan tâm’ thực sự của nàng.
Nghĩ tới đây, Tang Tri Tửu trong lòng nổi lên một tâm trạng ủ rũ.
Một bên khác, Phàn Vụ nghe được lời của nàng, cũng sửng sốt một chút.
Cô đứng dậy, đi tới bên người Tang Tri Tửu.
Tang Tri Tửu theo bản năng lùi về sau, cô từng bước áp sát, rất nhanh, Tang Tri Tửu lùi đến sát tường của gian phòng, Phàn Vụ đưa tay ra, thuận thế đưa nàng chặn ở vách tường cùng trong ngực của mình.
Cô cúi đầu, nhìn xuống bạn nhỏ: "Tửu Tửu thật không ngoan chút nào."
"Đêm nay rõ ràng là ngươi muốn dùng một bữa cơm liền đem ta đuổi đi, làm sao đã làm kẻ ác lại còn cáo trạng trước, nói là ta cho viên đường đã nghĩ đem người đuổi đi? Hửm?"
Tang Tri Tửu toàn thân đều cố ép sát vào vách tường, tránh tiếp xúc cùng nàng quá nhiều.
"Ngươi, ngươi vẫn là cứ như vậy."
Phàn Vụ ánh mắt tối sầm lại.
Tiếp đó, cô nói: "Ta cho rằng, những người bị đuổi đi kia, đều là chủ động hướng đến ta."
Cô giơ tay, nhẹ nhàng nắm cằm Tang Tri Tửu, quay mặt nàng lại đối mặt với mình: "Thế nhưng Tửu Tửu nhà chúng ta lại chưa từng có một lần hướng về ta."
Tang Tri Tửu nhất thời không nói gì.
Phàn Vụ tên yêu nghiệt này, ở vào thời điểm này cũng không quên phóng thích mị lực của mình ra, mắt của nàng căn bản là không di chuyển ra chỗ khác được, đầu cũng bắt đầu trống rỗng.
Phàn Vụ thấy thế, liền cười đến càng thêm mê hoặc.
Cô chậm rãi tự thuật, giúp Tang Tri Tửu nhớ lại: "Chuyện về "Đạt Bố Lưu tiền bối", là chính ta tự mặc một lớp áo, chủ động tiếp cận ngươi, đem con đường đặt trên tay ngươi."
"Chuyện ở đoàn phim, lúc tập đối diễn, còn có... Cơm tối ngày hôm nay, tất cả đều không phải là ta chủ động hết sao?"
"Ngươi biết ngươi có bao nhiêu khó tiếp cận không?"
Tang Tri Tửu đặt hai tay lên vai của cô, vốn là muốn đem người đẩy ra ngoài, nhưng bởi vì không đủ lực, lại trông như là chủ động đụng chạm vào.
Nàng lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi tới gần ta làm cái gì?"
Phàn Vụ có chút bất đắc dĩ: "Ngươi nói xem?"
Tang Tri Tửu nhăn lại mũi, lật lên nợ cũ: "Còn có thể có nguyên nhân gì chứ?"
"Từ thấy mới vừa bắt đầu, ngươi liền khắp nơi đều nhằm vào ta, mấy lần này lại tiếp cận ta, rõ ràng chính là muốn đổi sang một phương thức chọc ghẹo ta, chê cười ta."
Lời này vừa nói ra, những oan ức cùng phẫn uất của vài năm này đều trào ra: "Tại sao cứ phải là ta? Tại sao rõ ràng là không thích ta, thì sao không tránh xa ta ra, lại còn luôn nhằm vào ta? Tại sao rõ ràng đều đã nhằm vào ta như vậy, còn không tuyệt tình hẳn luôn, lại còn muốn che dấu thân phận, trong bóng tối trợ giúp ta? Tại sao chứ!"
Nói xong, trong mắt nàng dần dần ngấn lệ: "Phàn Vụ, ngươi là cái đồ đại khốn nạn!"
(ಥ﹏ಥ)
Phàn Vụ một tay nắm tay nàng, một tay xoa xoa nước mắt trên mặt nàng.
"Xin lỗi, đều là lỗi của ta."
Cô giờ hối hận rồi.
Kỳ thực vừa bắt đầu, khi nhìn thấy Tang Tri Tửu, cô liền mơ hồ cảm thấy bạn nhỏ rất phù hợp với gu của mình.
Nhưng ở thời điểm đó, bởi vì Phàn Vũ, cô đối với Tang Tri Tửu ấn tượng đã là được định trước. Bất kỳ từ phương diện nào mà nói, cô đều cho rằng —— Tang Tri Tửu cùng Phàn Vũ tuyệt đối không thể cùng một chỗ!
Đại khái chính là dưới tư tưởng đó, cô luôn biểu hiện ra sự không thích đối với Tang Tri Tửu.
Thế nhưng mặt khác, cô vẫn không khắc chế được bị Tang Tri Tửu hấp dẫn.
Cô vào mấy năm trước, ở trong giới thật ra cũng đã rất có địa vị. Nếu thật sự muốn nhằm vào một tiểu diễn viên, chỉ cần an bài người phía dưới đi làm, hoàn toàn có thể không mất bao nhiêu công sức, liền có thể cấm cửa Tang Tri Tửu, để nàng vĩnh viễn không có cách nào lộ diện tiếp nữa.
Thế nhưng cô lại không có lựa chọn loại phương thức hiệu suất cao này, mỗi lần trêu chọc bạn nhỏ, đều muốn tự thân cô thực hiện.
Chắc có lẽ bắt đầu từ lúc đó, trong tiềm thức của cô, liền khát vọng nhìn thấy bạn nhỏ, khát vọng bạn nhỏ sẽ đáp lại mỗi một hành động của cô.
Khi đó, cô lại không có ý thức được tâm ý của chính mình, chỉ đem tất cả những thứ khác thường đều đẩy hết lên Phàn Vũ. Hiện tại sau khi tự mình xem lại, có lẽ các loại hành động ấu trĩ trước đó của cô, lại như một đứa trẻ đối mặt với bạn nhỏ mình thích, nhưng vì không biết nên làm sao để biểu đạt ra tình cảm nên mới dùng phương thức như vậy.
Thực sự là quá thất bại.
Phàn Vụ thở dài một hơi, đem Tang Tri Tửu kéo vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Cho ta một cơ hội bù đắp được không?"
"Trước nợ ngươi, sau này ta từng chút từng chút trả lại cho ngươi."
Tựa trong lồng ngực của Phàn Vụ, Tang Tri Tửu suýt chút nữa liền quên mất việc hô hấp.
Này, này, chuyện này... Phàn Vụ như này là có ý gì?
Nàng quả nhiên đã không vừa lòng với việc thầm mến chính mình, muốn thổ lộ ra sao?
Tang Tri Tửu nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, trái tim đập mạnh “thình thịch, thình thịch”, cứ như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nên làm sao để đáp lại nhưng không bị rơi xuống thế hạ phong, nên làm như thế nào mới có thể làm cho Phàn Vụ tên cầm thú này biết sự lợi hại?
Tang Tri Tửu hoảng loạn chốc lát, đột nhiên cả người chấn động ——
Không đúng!!!
(‘◉⌓◉’)
Nàng làm sao lại nghĩ như vậy? Đối mặt với Phàn Vụ thổ lộ, lẽ nào nàng không phải nên kiên định nghĩ làm sao để từ chối ư? Sao, làm sao lại nghĩ tới kiểu kia? ? ?
Sau khi ý thức được điểm này, rất nhiều chuyện đều rõ ràng.
Dù không quá nguyện ý thừa nhận, nhưng Tang Tri Tửu vẫn phải là nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình —— nàng có lẽ, cũng không phải như bản thân vẫn luôn tưởng tượng, đơn thuần chán ghét Phàn Vụ.
Phàn Vụ thả ra nàng, nhìn thấy vẻ mặt sững sờ lại đáng yêu của nàng lúc này, thực sự không nhịn được nữa, cúi đầu, nhẹ nhàng ở môi nàng đụng một cái.
« phạm quy a, phạm quy, chị công như lày là ko được, ta sẽ sốc đường mất (>0<;) »
Tang Tri Tửu cả người như bị điện giật, sững sờ tại chỗ.
Cái cảm giác này không phải căm ghét, ngược lại, cùng bởi vì công tác cần, tại trường quay cùng Phàn Vụ hôn môi lúc đó có điểm tương tự, nàng thật ra là rất thoải mái, cả người đều trở nên hưng phấn.
Phàn Vụ liền cười.
Cô tiến đến bên tai Tang Tri Tửu, dò hỏi: "Ta có thể tiếp tục không?"
Tang Tri Tửu ngây ngốc hỏi ngược lại: "Tiếp tục... Cái gì?"
Phàn Vụ trên môi nàng điểm một cái: "Cái này..."
Tang Tri Tửu hoàn toàn rối loạn: "Ngươi, ngươi ngươi ngươi... Ngươi chuyện này..."
⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Một giây sau, lời nói lộn xộn của nàng hoàn toàn biến mất ở môi của Phàn Vụ. Phàn Vụ giống như muốn dùng lần hôn này trả nợ trước đây vậy, cực kỳ ôn nhu cùng lưu luyến hôn lên môi nàng.
Rất nhanh, Tang Tri Tửu liền không kiên trì được nữa, hàm răng lỏng ra, Phàn Vụ liền thừa cơ xông thẳng vào, cả môi lưỡi lẫn tâm hồn của nàng cùng bắt lại một chỗ.
Vừa hôn xong, Tang Tri Tửu liền đứng cũng không vững.
Sau khi nàng lấy lại tinh thần, phát hiện mình cả người đều dựa vào trong lòng Phàn Vụ, mà Phàn Vụ còn chăm chú nhìn nàng, hiển nhiên cũng rất hưởng thụ nàng ỷ lại.
Tang Tri Tửu toàn thân dòng máu nóng vọt tới trên mặt (xấu hổ đó).
Nàng đẩy Phàn Vụ ra, một lần nữa trở lại trước bàn ăn, giấu đầu hở đuôi nhìn thức ăn phong phú ở trên bàn.
Này, này tính là gì?
Nàng vừa mới nghĩ tới, rõ ràng là, phải như thế nào để đáp lại có khí thế nhất. Nhưng trong lúc vừa hôn môi đó, nàng nơi nào còn có khí thế để chống lại tư bản a.
Bất cẩn rồi!!!
(> д <)
Phàn Vụ trở lại bên người nàng.
Lần này, cô không có lập lờ, nói thẳng: "Tửu Tửu, kết giao với ta đi."
Cô dùng chính là câu trần thuật.
Tang Tri Tửu chớp mắt liên hồi, không dám nhìn nàng: "Ta, ta còn chưa nghĩ đến..."
(●__●)
Xảy ra chuyện gì? Nàng không phải lại đây cùng Phàn Vụ tuyệt giao sao? Làm sao lại hướng về chuyện này rồi? ? ?
Sự tiến triển của tình huống hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Tang Tri Tửu, cuối cùng nàng cố kiên trì một điều, chính là ——
Tối này, ít nhất không được để Phàn Vụ tên cầm thú này bắt được!
Phàn Vụ ánh mắt cưng chiều nhìn nàng, đưa tay thân mật xoa mái tóc dài của nàng: "Ta có thể chờ ngươi, thế nhưng..."
Cô tới gần Tang Tri Tửu, hơi thở phả lên má của Tang Tri Tửu: "Ta không nhẫn được quá lâu, muộn nhất là trước khi đóng máy, đáp ứng ta, có được không?"
Trước khi đóng máy?
Tang Tri Tửu đại đại thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhất thời khí thế lại trở lại, nhìn về phía Phàn Vụ: "Cái gì mà đáp ứng ngươi chứ?
(╬ Ò﹏Ó)
"Ta, ta liền không thể sau khi cân nhắc, từ chối ngươi sao?"
(`ー ´)
Phàn Vụ mỉm cười: "Ngươi sẽ không."
Cô cúi đầu, duỗi ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi dưới của Tang Tri Tửu: "Tửu Tửu thân thể càng thành thật hơn, ngươi cũng muốn ta đây mà."
Nhớ lại khi nãy nàng đáp lại nụ hôn nồng nhiệt, Tang Tri Tửu mặt đỏ lên, ở trong lòng hận không thể rèn sắt thành thép [1].
[1] hận không thể rèn sắt thành thép: chỉ sự nghiêm khắc vì mong muốn người khác tốt hơn hoặc chỉ sự gấp gáp trong hành động để đạt được cái gì đó.
Phàn Vụ trong lòng ngứa ngáy: "Có thể thêm một lần nữa, được không?"
Tang Tri Tửu hít sâu một hơi, đẩy cô ra: "Ăn, ăn cơm!"
"Không ăn thì đồ ăn đều lạnh hết!!!"
Phàn Vụ liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn.
So với ăn đồ ăn, để Tang Tri Tửu cho cô ăn no, hiển nhiên càng là điều cô muốn. Thế nhưng...
Đêm nay hai người hẹn thời gian vốn là so với cơm tối bình thường trễ một chút, trong lòng cô tính toán, Tang Tri Tửu có lẽ là đã đói bụng.
Quên đi, trước tiên cho bạn nhỏ ăn no cái đã.
Phàn Vụ gật đầu, ngồi lại chỗ của mình.
Tang Tri Tửu âm thầm thở một hơi.
Cơm tối cuối cùng cũng coi như chính thức bắt đầu, nàng nhìn đến một bát canh thịt cua màu sắc mê người, dùng cái muôi múc vào bát mình.
Đúng là nhà hàng cao cấp, vừa vặn với cái giá đắt đỏ của nó, canh thịt cua vừa vào miệng, Tang Tri Tửu hai mắt liền sáng lên. Bát canh thịt cua này nêm rất vừa miệng, ngoại trừ cua, còn có vài loại hải sản khác, ăn cực kỳ ngon!
Phàn Vụ cong môi nhìn nàng, vừa ngắm nhìn bạn nhỏ của mình, vừa gắp thức ăn cho bạn nhỏ.
Mà Tang Tri Tửu thấy Phàn Vụ phục vụ nàng, trong lòng bỗng dưng cảm giác được sự thỏa mãn to lớn.
Nàng ăn một cách vui vẻ, còn Phàn Vụ cũng hầu hạ đến tự hài lòng.
Nhưng tiệc vui lại chóng tàn.
"A, a!" Tang Tri Tửu đột nhiên ôm bụng, "Đau quá!"
Phàn Vụ sốt ruột đi tới bên người nàng: "Làm sao? Đau bụng ư? Có muốn đi nhà vệ sinh không?"
"A..." Tang Tri Tửu mồ hôi lạnh đều toát ra, "Đau quá, còn, còn muốn ói."
Bệnh trạng nghiêm trọng như thế, cho dù không phải là người học y, cũng biết này không phải đau bụng bình thường!
Phàn Vụ không nói nữa, trực tiếp đem nàng ôm lên: "Nhịn một chút, chúng ta đi bệnh viện!"
Tang Tri Tửu tựa ở trong lòng nàng, gật gật đầu.
Cũng may trung tâm bệnh viện thành phố Y cách nhà hàng không xa, dưới sự giúp đỡ của nhà hàng, Tang Tri Tửu rất nhanh được đưa đến bệnh viện. Liền chẩn đoán tức thì, nhà hàng cũng mang thực đơn ngày hôm nay tới.
Bác sĩ phòng cấp cứu nhìn báo cáo kiểm tra, lại nhìn một chút thực đơn, cuối cùng quan sát Tang Tri Tửu, lông mày cau lại.
Mà Tang Tri Tửu lúc này, bụng kỳ thực đã không còn quá đau nữa.
Nàng có chút lúng túng, cảm giác mình quá làm lớn chuyện, khả năng căn bản không có vấn đề lớn lao gì, nhưng lại để nhiều người quan tâm đến mình như vậy. Nàng rất sợ bác sĩ một giây sau mở miệng, nói một câu: "May là đưa tới kịp, muộn thêm mười phút nữa, chính mình liền tự khỏi hẳn."
Nếu như vậy thì cũng quá mất mặt a! ! !
Nhưng Phàn Vụ sắc mặt như cũ, cực kỳ nghiêm túc: "Bác sĩ, là bị gì vậy? Nghiêm trọng không?"
Bác sĩ sờ tóc: "Ta xem... Là không có việc gì quá lớn."
Tang Tri Tửu một bộ "Quả nhiên", xấu hổ che mặt lại, Phàn Vụ thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một giây sau, bác sĩ một câu nói, trực tiếp đem hai người chấn động đến mức, như tượng đá bị nứt ra vậy: "Nhưng ngươi làm sao lại không cẩn thận như vậy, mang thai cũng đã mấy tháng còn dám ăn sống hải sản lạnh? Ngươi lần trước là làm kiểm tra lúc nào? Ta kiến nghị ngươi bây giờ lập tức đi làm cái siêu âm nhìn tình huống đi."
Hắn biểu hiện có chút không vui: "Ngươi lúc kiểm tra, bác sĩ không có nói cho ngươi ăn kiêng cùng chú ý thân thể sao? Ngươi như vậy đối với hài tử cũng quá không có trách nhiệm."
Tang Tri Tửu & Phàn Vụ: "? ? ?"
(O_O;)
Bác sĩ thiếu kiên nhẫn: "Không cần lo lắng nữa, ta còn có bệnh nhân ở phía sau đang chờ.
"Đi đi đi, đi qua khoa phụ sản bên kia khám lại."
Tang Tri Tửu & Phàn Vụ: "! ! !"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.