Thác Bạt Khả Hãn có mày mặt như gió mát thổi qua hành lang sau cơn mưa. Khi hắn khẽ ngước mắt, liền khiến lòng người trôi dạt. Người tộc Thác Bạt lớn lên đều yêu kiều động lòng người. Hắn hơi nghiêng mình nhìn nữ nhân ở đằng xa. Nàng vẫn như thường lệ thanh lãnh đạm mạc như thần minh. Trong lòng Thác Bạt Khả Hãn dâng lên sự nghiền ngẫm, hắn khẽ nheo mắt xem xét kỹ người phụ nữ này: “Nàng vẫn giống như trước kia, khiến người ta vừa liếc mắt đã không thể nào quên được. Cái câu nói đó là gì nhỉ, khắc cốt ghi tâm? Tiểu thư, nàng thật sự khiến ta khắc cốt ghi tâm đã rất lâu rồi.”
Nữ nhân từng bước tiến về phía hắn. Mặt nàng tựa trăng bạc, đôi mắt pha chút xanh, nhíu mày luôn có một luồng oán hận nồng đậm không tan được. Trên người nàng luôn có mùi hương hoa quế của vùng sông nước.
Mùi hương này khó quên, Thác Bạt Khả Hãn tham luyến ngửi được mấy phần.
Nữ nhân vẫn không muốn nói nhiều lời nào với hắn, môi nàng mím chặt. Thác Bạt Khả Hãn lúc trước chỉ là nhất thời nảy sinh ác ý, không ngờ nữ nhân này lại sinh cho hắn một cặp con trai tuấn dật như thế. Hắn cười cười nói: “Lúc trước ta đã gọi nàng là Tiểu thư. Khoảnh khắc nàng ngước mắt nhìn ta đó, ta vĩnh viễn không thể quên được.”
Nữ nhân đột nhiên ngước đôi mắt lên. Nàng thanh lãnh khó tiếp cận như mưa dầm vừa tạnh. Đôi mắt nàng thiếu đi sự hồn nhiên của thuở thiếu niên, thêm vào vài phần đạm mạc và hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804174/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.