Gần tối, trời dần trở nên âm u, không còn ánh sáng. Gió thổi tung vạt áo Hà Yến Đình. Hắn ngước mặt lên, thấy Tang Hải Thanh đứng đối diện.
Dáng người y nhỏ nhắn, xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng như mật. Lòng Hà Yến Đình ngứa ngáy, hắn vung roi ngựa, thúc ngựa đuổi theo.
Tang Hải Thanh gầy đi nhiều so với trước, y mặc một bộ y phục trắng đứng ở đó. Y ngước đôi mắt sáng rực như những vì sao lên. Hà Yến Đình vội vàng xuống ngựa: “Gió to thế này, sao em lại ra đây?”
Hà Yến Đình cởi áo choàng trên người, khoác lên vai Tang Hải Thanh: “Khoác vào đi.”
Đôi mắt Tang Hải Thanh đảo quanh. Hà Yến Đình hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Tang Hải Thanh hỏi một cách không thể tin nổi: “Đứa bé đâu?”
Hà Yến Đình: “…”
Nương ơi, quên rồi.
Hà Thần Tinh: “…”
Hà Thần Tinh mở quạt che mặt, nghiêng người nói với Hà Yến Đình: “Nhị ca, bây giờ ta mới nhớ ra chúng ta đã quên cái gì.”
Tang Hải Thanh hoảng sợ mở to mắt, y hỏi: “Quên là có ý gì?”
Lần đầu tiên Hà Yến Đình cảm thấy nóng ruột như lửa đốt. Nước mắt Tang Hải Thanh từng giọt từng giọt rơi xuống. Y nhìn chằm chằm Hà Yến Đình, khiến hắn không nói nên lời.
Hốc mắt Tang Hải Thanh hơi đỏ, y hỏi Hà Yến Đình: “Chàng đã để con chúng ta ở đâu?”
Hà Yến Đình đau lòng muốn c.h.ế.t, hắn vội vàng nói: “Đừng lo, Thanh Nhi.”
Hà Thần Tinh cũng khuyên Tang Hải Thanh: “Tiểu tẩu tẩu đừng lo lắng.”
Giọng Hà Yến Đình cũng nhỏ lại: “Ở phủ Thái úy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-chay-tron-hoang-tu-quyet-truy-the/4804150/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.