Mục Đường cùng mọi người sau khi dọn sạch đồ đạc liền lên đường đến Hoàng thành, còn Ngụy Đại thì quay về Đại Long biên phòng thành tiếp tục nhậm chức.
Về phần Dạ Vương vẫn còn ở Thủy U Thành, sau một đêm điều trị, độc trong cơ thể y đã được khống chế.
Một nữ nhân trung niên mặc bạch bào đưa chén t.h.u.ố.c đen sì cho y: “Vương gia, t.h.u.ố.c này liên tục uống ba ngày, độc trong cơ thể ngài sẽ được hóa giải.”
Trên mặt nữ nhân nở nụ cười nhạt, dấu vết thời gian đã hằn lên khóe mắt nàng, nhưng ngũ quan nàng tinh xảo, cốt tướng cực tốt, cử chỉ đoan trang toát lên vẻ tao nhã.
Dạ Vương nhận lấy t.h.u.ố.c một hơi uống cạn: “Đa tạ Đông Phương thần y.”
“Độc trên chân bản vương có tiến triển mới nào không?”
Nữ nhân trước mắt này chính là thần y nổi tiếng thiên hạ nhờ y thuật cao siêu, Đông Phương Ngọc Nhiêu.
Đông Phương Ngọc Nhiêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Tạm thời chưa có.”
“Vương gia, thứ ta nói thẳng, Mục Đường có thể hóa giải độc trên người Ngụy Đại không có nghĩa là nàng có thể chữa khỏi chân cho ngài.”
“Ngụy Đại trúng độc không sâu, lại chưa lâu, còn ngài... độc trên chân đã mấy năm rồi.”
Dạ Vương đặt bát t.h.u.ố.c xuống, lau sạch vết t.h.u.ố.c trên khóe miệng: “Đông Phương thần y, ý nàng là bản vương không nên tìm nàng ấy sao?”
Đông Phương Ngọc Nhiêu mím môi khẽ cười: “Là có ý này. Phương pháp điều trị của hai đại phu khác nhau, dùng t.h.u.ố.c cũng khác nhau, ta lo lắng sẽ có tác dụng phụ.”
Dạ Vương: “Điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/4891343/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.