Mục Đường đỡ Lâm Hiếu Dũng đứng dậy, sau đó dặn dò Thảo Thượng Phi: “Ngươi dẫn bọn trẻ đi mua quần áo thay, đứa nào có cha mẹ thì đưa về với cha mẹ chúng.”
“Những đứa không có, hoặc đứa nào muốn theo Hiếu Dũng đi tòng quân hay ở lại bên cạnh ngươi, hãy để chúng tự chọn.”
Thảo Thượng Phi bĩu môi đáp: “Những đứa trẻ bị bắt cóc đều là con nhà nghèo khổ, về nhà chưa chắc đã nuôi nổi.”
“Theo ta thì có tiền đồ hơn, chúng tự nhiên biết nên chọn thế nào.”
Mục Đường liếc xéo hắn một cái: “Dù có muốn theo ngươi thì cũng phải nói với cha mẹ chúng một tiếng chứ?”
“Với lại ngươi nhớ, là đi mua quần áo, không phải ăn trộm.”
Theo tốc độ của Thảo Thượng Phi, hắn ăn trộm mười tám bộ quần áo từ cửa hàng cũng chẳng phải vấn đề, mà tiểu t.ử này lại có thói quen đó... nên Mục Đường đặc biệt nhắc nhở một lần.
Thảo Thượng Phi ngượng ngùng lau trán: “Biết rồi, đừng vạch trần chuyện cũ của ta trước mặt nhiều đứa trẻ thế này chứ.”
Mục Đường bất đắc dĩ cười một tiếng rồi đi về phía doanh trại biên phòng. Thành biên phòng nối liền với Tuấn Châu thành, coi như một địa phương nhỏ phụ thuộc Tuấn Châu.
Bởi vậy không có thành chủ cố định, chỉ có doanh trại và đội trưởng đội cảnh vệ. Chính sự sẽ truyền về Tuấn Châu rồi từ Tuấn Châu Thích Sử truyền đạt đến Kinh đô.
Còn những việc vặt trong thành và an nguy biên phòng, đều do đội cảnh vệ phụ trách, tức là Ngụy Đại dưới trướng Mục Đường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/4891331/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.