Lão Lưu sư phụ đi đến trước đống mảnh vỡ lưu ly, giống như Mục Đường, lão dùng khăn tay nhặt từng mảnh vỡ lên.
Quan sát kỹ những vân tay còn lưu lại, sau đó dùng bút khắc họa từng chi tiết lên giấy.
May mắn là vân tay trên các mảnh vỡ lưu ly không nhiều, Lão Lưu nhanh chóng vẽ xong.
Lão mở lời: “Tiếp theo xin mời mỗi người có mặt tại đây in vân tay lên giấy, ta sẽ tiến hành đối chiếu.”
“Khoan đã.” Mục Đường lại lần nữa mở lời ngăn lại.
Lão Lưu là một ông lão chừng năm sáu mươi tuổi, lão nheo mắt nhìn Mục Đường: “Mục đại tiểu thư còn có vấn đề gì sao?”
Mục Vân Lan khẽ hừ một tiếng: “Hừ, phương pháp này chẳng phải là ngươi đưa ra sao?”
“Sao đến thời khắc mấu chốt lại sợ hãi rồi?”
“Ta nói... ngươi vẫn là đừng giãy giụa nữa, mau chóng bồi thường cho xong chuyện đi.”
Mục Đường không tranh cãi với Mục Vân Lan, mà trực tiếp nói: “Vừa rồi không ai bị thương, nếu lát nữa kiểm tra ra ngón tay bị sứt mẻ hoặc bị thương, đều sẽ bị định tội là kẻ phá hoại.”
“Ngươi... ngươi thế này...” Mục Vân Lan khẩn trương đến nói lắp.
Bởi vì nàng ta vừa rồi quả thực có ý định làm rách ngón tay để Lão Lưu không tra ra được dấu vân tay.
Thế nhưng giờ đây... Mục Đường đã trực tiếp chặn đứng đường lui của nàng ta.
Mai tỷ cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, tuyệt đối không cho kẻ khốn nạn làm hỏng trấn điếm chi bảo có cơ hội thoát tội.”
Mai tỷ dùng từ "kẻ khốn nạn"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/4891283/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.